Ví dụ như ngày hôm trước đến phòng giáo vụ làm thủ tục cũng vậy, vì cô không nghe lời Hạ Minh Tuyên, anh lập tức không chút do dự đào hố cho cô, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống, cho đến khi cô bị người của phòng giáo vụ ức h.i.ế.p đến mức không còn đường lui, chỉ có thể làm theo suy nghĩ của anh, mới ra ngoài dạy dỗ cô một trận, đúng là xấu bụng đến mức khiến người ta giận sôi máu!
Lâm Tố Tâm soi vào gương, trong gương phản chiếu một thiếu nữ có da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, dáng người tinh tế, rất thân thiện và ôn hòa. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, thay bộ đồ này xong, cô lập tức biến từ một học sinh trung học nghèo nàn thành một thục nữ danh viện khí chất tao nhã.
Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ của mình cũng có chút bất ngờ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thử tạo hình như vậy, nhưng rất ngạc nhiên là nó vô cùng phù hợp với cô. Không thể không nói, ánh mắt của cậu ba Hạ vô cùng tốt.
Cô chải mái tóc vừa dài vừa đen vừa thẳng của mình, kẹp kẹp tóc, mở cửa xuống lầu.
Hạ Minh Tuyên đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cầm trong tay một tờ “Báo buổi sáng Lâm Hải”, trên bàn trà bên cạnh đặt một ly cà phê bằng sứ tinh xảo, mùi hương cà phê nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực, đôi mày kiếm nhướn lên, có vẻ rực rỡ tươi sáng trong ánh nắng mai.
Lâm Tố Tâm tưởng rằng khi nhìn thấy anh, mình nhất định sẽ tức giận không có chỗ xả, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như vì sao của anh, cô lại bất ngờ đỏ mặt.
Hạ Minh Tuyên nói: “Không nhìn ra, thay bộ đồ khác, trông cô rốt cuộc cũng tươm tất hơn một chút, đáng tiếc cô không biết trang điểm, tuy rằng khuôn mặt thuần khiết trong sáng, nhưng quá tự nhiên. Hơn nữa hình như tôi đánh giá cao vóc dáng của cô quá”. Nói xong, ánh mắt anh dạo quanh trước n.g.ự.c cô một vòng, vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy đầy ẩn ý.
Vừa rồi Lâm Tố Tâm còn hơi ngượng ngùng, nhưng ngay lập tức biến thành phẫn nộ. Cái người này đúng là lúc không nói chuyện là nam thần, nhưng một khi mở mồm ra là chỉ muốn đập c.h.ế.t anh ta. Miệng chó không mọc được ngà voi, chắc là nói người như anh ta đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-372-no-them-cung-khong-lo.html.]
Nhưng mà, nhắc đến đánh, dấu vết để lại khi cô đánh anh ngày hôm qua hình như đã tiêu sưng rồi.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm hếch cái cằm xinh xắn lên, nói: “Thích không tự nhiên thì trên đường có đầy, tôi đâu có ép anh nhìn tôi”
Hạ Minh Tuyên nhướn mày: “Tôi thấy cô đẹp, thích nhìn, được chưa? Mau đi ăn cơm đi, thời gian không còn sớm nữa”. Anh thấy Lâm Tố Tâm đứng bất động tại chỗ thì ngạc nhiên nói: “Cô còn vấn đề gì à?”
Lâm Tố Tâm do dự một chút mới nói: “Anh ăn sáng rồi?”
Hạ Minh Tuyên nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Không ăn”
Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Không ăn sáng, bụng rỗng mà uống cà phê, anh không sợ đau dạ dày à?”
Hạ Minh Tuyên nhìn cô một cái, chỉ thấy cánh môi anh đào đầy đặn không tự chủ bĩu ra, không khỏi bật cười nói: “Cô nói câu này, sao cứ y như mẹ tôi thế?”
Con ngươi sáng ngời của Lâm Tố Tâm nhất thời lại dấy lên lửa giận hừng hực, mình đúng là ngu quá, không nên đồng cảm với người như Hạ Minh Tuyên, lại còn đi quan tâm anh ta, đúng là tự chuốc cực khổ. Đau dạ dày thì đau dạ dày, tốt nhất là đau từ đầu đến chân luôn đi, đau đến c.h.ế.t luôn, đáng đời!
Lâm Tố Tâm trợn trắng mắt, hừ một tiếng, xoay người đi thẳng vào phòng ăn.
Không ngờ, cô vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Hạ Minh Tuyên chẳng biết đã đứng dậy khỏi ghế salon từ lúc nào, đi theo cô vào phòng ăn.