Lâm Tố Tâm không nói gì, ngầm thừa nhận.
Phùng Tư Tư bỗng nhiên tức giận nhảy lên, nói: “Cậu lại làm gì để cãi nhau với Hạ Minh Tuyên vậy? Anh ấy đến đón cậu thì cậu cứ ngoan ngoãn trở về đi chứ!”
Lâm Tố Tâm hung dữ liếc nhìn cô ấy, nói: “Rốt cuộc cậu đứng về phe ai vậy?”
Phùng Tư Tư nghẹn lời, rồi lập tức nói: “Tớ… đương nhiên là tớ đứng về phía cậu rồi! Nhưng như vậy cậu sẽ phải tiếp tục chịu thiệt thòi rồi. Tớ không thể trừng mắt nhìn cậu bỏ qua một mỏ vàng như vậy được.”
Lâm Tố Tâm bất lực thở dài nói: “Cái gì mà mỏ vàng chứ? Tớ chỉ ước thà rằng anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường cho rồi…”
Như vậy thì anh sẽ không ngăn cô trở thành ca sĩ, cũng sẽ không có cả đống các thiên kim công chúa mê muội anh.
…
Từ hôm Hạ Minh Tuyên tức giận bỏ đi, anh quả nhiên không đến tìm Lâm Tố Tâm.
Thực tế, anh giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, ngay cả điện thoại cũng không gọi tới một cuộc.
Ngoài mặt, Lâm Tố Tâm vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh. Ngày nào cũng đi học, tan học, ăn cơm, đi ngủ đúng giờ, một cuộc sống vô cùng có kỷ luật. Chính vì quá có kỷ luật như vậy, nên một người đã quen với cuộc sống của cô như Phùng Tư Tư không thể hiểu nổi.
“Tớ thấy, nếu như cậu thấy nhớ Hạ Minh Tuyên thì hãy gọi điện cho anh ấy đi. Anh ấy thích cậu như vậy, cho dù là lúc đó tức giận thế nào, chỉ cần cậu làm nũng một chút, anh ấy chắc chắn sẽ mềm lòng.” Phùng Tư Tư dè dặt khuyên cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3691-lam-to-tam-tro-thanh-ke-dang-thuong.html.]
Hôm đó, sau khi được Lâm Tố Tâm kể về chuyện Hạ Minh Tuyên đến tìm cô, Phùng Tư Tư cũng cảm thấy lần này Hạ Minh Tuyên rất quá đáng, căn bản là không thật lòng đến xin lỗi.
Nếu như anh là một người đàn ông bình thường, Phùng Tư Tư nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ Lâm Tố Tâm tiếp tục chiến tranh lạnh, chia tay luôn cũng chẳng sao. Lâm Tố Tâm vừa xinh đẹp vừa tài năng như vậy, không lẽ không có ai theo đuổi cô?
Mê Truyện Dịch
Nhưng vấn đề chính là ở Hạ Minh Tuyên ấy! Với tình hình chiến tranh lạnh ngày càng nghiêm trọng của giữa hai người như vậy mà cả một tuần cậu ba Hạ không hề liên lạc với Lâm Tố Tâm, chính cô ấy cũng đổ mồ hôi thay cho bạn mình.
Lâm Tố Tâm nhìn cô ấy, nói: “Cậu không hiểu đâu.”
Thực ra cô cũng không thích làm bộ làm tịch như vậy. Nếu hai người là vì chuyện khác mà cãi nhau, Hạ Minh Tuyên có kiêu ngạo một chút thì cô cũng sẽ chủ động tỏ vẻ yếu thế, chuyện đó không có gì khó khăn cả. Dù sao thì bình thường cũng là Hạ Minh Tuyên chủ động bày tỏ, lẽ nào cô không thể chủ động một lần được sao?
Nhưng vấn đề là, lần này Hạ Minh Tuyên đã nói nói đến mức đó rồi, nếu bây giờ cô cúi đầu trước anh nghĩa là cô cũng đồng ý với các điều kiện của anh. Nghe kế hoạch anh sắp xếp, sẽ không có chuyện cô được ra mắt nữa.
Nhìn từ góc độ của Hạ Minh Tuyên, mọi chuyện cũng như vậy. Nếu anh cứ đến tìm cô hết lần này đến lần khác, không khác gì anh đã chịu thu hồi lại tất cả những lời mình nói trước đó, sẽ không bao giờ can thiệp vào sự nghiệp âm nhạc của Lâm Tố Tâm nữa.
Đối với hai người mà nói, đây đều là bước nhượng bộ vô cùng quan trọng, cả hai bên chắc chắn sẽ không lùi bước. Vậy nên trận chiến tranh lạnh này mới kéo dài như vậy, nếu đổi lại là chuyện khác thì có lẽ mọi chuyện đã êm đẹp rồi.
Bây giờ, dựa vào tình hình này, e rằng bọn họ sẽ còn chiến tranh lạnh một thời gian.
Phùng Tư Tư sốt sắng nói: “Tớ không hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng ít nhất tớ hiểu một chuyện. Đó là ở ngoài kia có biết bao hồ ly tinh đang lăm le cậu ba Hạ đấy, hai người cứ chiến tranh lạnh thế này, đến lúc người ta cướp mất anh ấy thì cậu ngồi đấy mà khóc!”
Lâm Tố Tâm hờ hững liếc nhìn cô ấy, sắc mặt không đổi, nói: “Cướp thì cứ cướp đi, tớ vốn dĩ cũng không thể ngày nào cũng trông chừng anh ta. Nếu như anh ta bị cướp đi dễ như vậy thì tớ cũng làm sao mà giữ lại được đấy?”
Thực ra cô cũng không bình tĩnh như những gì cô thể hiện bên ngoài. Hôm trước cô còn nằm mơ thấy một cơn ác mộng kinh dị.