“Anh…” Hơi thở của Lâm Tố Tâm hỗn loạn, cô cắn chặt răng, nói không nên lời.
Còn nói là thích cô nhiều lắm, thế mà một chuyện nhỏ như vậy cũng nhất quyết đối đầu với cô bằng được. Anh không chịu bỏ tiền của anh, không chịu mượn thế lực của anh, anh có tư cách gì mà ngăn cản cô chứ?
Hạ Minh Tuyên hất cằm lên, kiêu ngạo: “Anh làm sao?”
Lâm Tố Tâm chỉ về phía cánh cửa: “Vậy thì anh đi đi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Hạ Minh Tuyên như bị đ.â.m trúng một cái đinh, càng tức giận. Anh nói với giọng có chút ngắt quãng: “Được, đi thì đi. Hôm nay em không theo anh về, anh cũng sẽ không đến tìm em nữa đâu. Nếu như em cảm thấy hối hận thì tự dọn về, anh không đến năn nỉ em nữa.”
Trừ lúc hai người mới quen nhau, trước giờ anh chưa từng hung dữ với cô thế này. Cho dù bị cô từ chối sau những lần tỏ tình, cùng lắm anh cũng chỉ trưng ra bộ mặt ủ rũ rồi phớt lờ cô, chứ chưa hề nổi nóng với cô bao giờ.
Lâm Tố Tâm cảm thấy vô cùng tủi thân. Rõ ràng là Hạ Minh Tuyên lừa cô trước, sau đó còn hết lần này đến lần khác muốn lừa cô tiếp, không có chút tôn trọng cô. Tại sao trong mắt anh cô lại là người sai? Người đàn ông xấu xa này còn nói sẽ không đến tìm cô nữa…
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, cố nén những giọt nước mắt đang trực trào trong đáy mắt: “Hạ Minh Tuyên, ý anh là, anh muốn chúng ta chia tay em?”
Hạ Minh Tuyên nheo mắt lại, đầy vẻ nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Sao cơ? Em muốn chia tay với anh? Anh nói em biết, không có cửa đâu. Hãy nghĩ đến hợp đồng của chúng ta đi, chưa đến kỳ hạn hợp đồng mà em đã đòi chia tay, em có đền nổi số tiền bồi thường không?”
Lâm Tố Tâm ngẩn người ra. Cô nhận ra anh đã hiểu sai ý của cô.
Có điều, mặc dù câu trả lời của anh là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng rõ ràng là anh không muốn chia tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3682-muon-chia-tay-a-khong-co-cua-dau.html.]
Lâm Tố Tâm không nhận ra điều đó. Lúc nghe thấy những lời đó, hàm răng đang cắn chặt của cô cũng đã buông lỏng hơn.
Hạ Minh Tuyên nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của Lâm Tố Tâm, trái tim bỗng chốc nhói đau. Nhưng anh vẫn còn giận, vì sợ bản thân sẽ yếu lòng nên anh càng thẳng thắn nói ra những lời lẽ cự tuyệt.
“Em yên tâm, kể cả em có đủ tiền để đền hợp đồng dau khi chia tay với anh, anh cũng tuyệt đối không để em làm ca sĩ. Chỉ cần anh còn sống, anh có thể khiến em không thể ra album, em có tin không? Anh khuyên em nên tự mình nghĩ lại mà ngoan ngoãn dọn về nhà đi, nếu không, để đến lúc anh phải dùng biện pháp cho em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu!”
Nói rồi, anh tức giận xông về phía cửa, đạp cửa bỏ đi.
Lâm Tố Tâm sững sờ nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa.
Mê Truyện Dịch
Đợi đến lúc định thần lại, cô mới phát hiện gò má của mình đã lạnh như đóng băng, không biết từ lúc nào, cô đã khóc rồi.
Trong lòng Lâm Tố Tâm tự giận mình không có dũng khí. Tên đàn ông xấu xa biến thái này hoàn toàn xem bản thân như là trung tâm, căn bản không hề tôn trọng suy nghĩ của cô. Không thuyết phục được cô thì anh lừa cô, đến lúc không lừa được cô thì lại thẳng tay nổi giận vứt cô lại, loại người gì đấy! Cô không muốn khóc vì một người đàn ông tồi tệ như thế!
Trong lòng Lâm Tố Tâm như bị nghiền nát. Cô rút giấy ăn lau nước mắt, đem chiếc vali mình vừa thu dọn xong kéo trở lại phòng ngủ, trút giận lên đống quần áo, ném chúng lên giường.
Lúc Phùng Tư Tư quay về, thấy đôi mắt của Lâm Tố Tâm đỏ ửng như mắt của một con thỏ, cô liền giật mình chạy đến, ngạc nhiên hỏi: “Lâm Tố, cậu làm sao vậy?”
Lúc này tâm trạng Lâm Tố Tâm đã bình tĩnh hơn, cô dựa người vào sô pha, buồn rầu nói: “Hạ Minh Tuyên vừa đến đây…”
“A, cuối cùng anh ấy cũng đến đón cậu rồi sao?” Phùng Tư Tư vừa nhoẻn miệng cười đã bất chợt nhận ra có gì đó không đúng. “Sắc mặt cậu như thế này, không phải là lại cãi nhau rồi đấy chứ?”