Trong bức thư, Đàm Chiêu Linh nói: “Năm đó, tôi không thể tin được một người đàn ông có gia thế, có tướng mạo, tài năng, không thiếu thứ gì như chồng tôi lại chọn yêu một người đang nhếch nhác thảm hại như tôi. Điều đó thật khiến tôi vừa hạnh phúc vừa lo sợ, cảm giác như nếu phải c.h.ế.t vì ông ấy tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Đoạn này khiến Lâm Tố Tâm có chút lấn cấn.
Bởi vì bất kể Đàm Chiêu Linh có như thế nào thì năm đó bà cũng là một ngôi sao nổi tiếng nhà nhà đều biết, là nữ thần trong mắt biết bao người. Còn Lâm Thanh Giang mặc dù là một học giả nổi tiếng, có địa vị trong xã hội nhưng cũng không thể coi là một nhân vật tai to mặt lớn đến mức mẹ cô có thể dựa vào mà leo lên.
Khi Đàm Chiêu Linh là một minh tinh, hai người họ được coi như là một cặp xứng đôi. Đến khi bà sa cơ thất nghiệp, có thể đã không còn xứng đôi với Lâm Thanh Giang nữa nhưng đâu đến mức bà phải cảm thấy “vừa hạnh phúc vừa lo sợ”, khoảng cách giữa hai người đâu có lớn đến thế? Lâm Thanh Giang cũng đâu phải quý công tử xuất thân từ gia đình giàu có bậc nhất như cậu ba Hạ đâu.
Có điều, lẽ nào những lời này của mẹ cô là quá khuếch đại thì sao? Hay là tình cảm của bọn họ tốt?
Lâm Tố Tâm có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đọc.
Ở phần phía sau, Đàm Chiêu Linh kể lại những kỉ niệm kết giao với ông bà nhà họ Hạ thông qua mối quan hệ của chồng bà. Còn có những kỉ niệm tươi đẹp giữa hai nhà khi bố của Lâm Tố Tâm còn sống.
Mê Truyện Dịch
Trong đó bà cũng nói đùa, nhắc tới mối quan hệ thanh mai trúc mã của Lâm Tố Tâm và Hạ Minh Tuyên thời trẻ con.
Cuối cùng, bà nhắc đến chi tiết bệnh tình của mình, cảm thán rằng ngày bà còn sống chẳng còn bao nhiêu nữa, sớm đã muốn đuổi theo người chồng đã mất của mình rồi. Chỉ còn một điều bà vẫn còn chưa thể an tâm, chính là người con gái vẫn còn chưa lớn của mình, bà hi vọng vợ chồng Hạ Đình Quân có thể thay bà chăm sóc Lâm Tố Tâm.
Tờ giấy mà Hạ Minh Tuyên thay đổi được kẹp vào giữa một xấp giấy dày như vậy, cơ bản cũng không là gì, Lâm Tố Tâm cũng không hề nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3651-loi-noi-doi-thu-hai.html.]
Thực tế, toàn bộ sự chú ý của cô đã bị những chi tiết về tình cảm, cảm xúc của Đàm Chiêu Linh thu hút rồi.
Mặc dù không phải là nguyên chủ của cơ thể này nhưng khi nhìn thấy Đàm Chiêu Linh hạ thấp bản thân mình, hết lần này đến lần khác nhờ người bạn cũ chăm sóc đứa con gái của mình, cô cũng thấy vô cùng cảm động.
Đàm Chiêu Linh nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng yêu thương nguyên chủ. Điều đáng tiếc là có vẻ như quan hệ di truyền của Lâm Tố Tâm không được mạnh mẽ, sau khi trùng sinh lại trở thành một đứa trẻ mồ côi, không được sống với bà ấy ngày nào.
Suốt lúc Lâm Tố Tâm đọc thư, Hạ Minh Tuyên đã ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Khi nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô xuất hiện những giọt nước lấp lánh, anh không kìm được lòng nắm lấy tay cô: “Như vậy đã đủ để em tin anh chưa?”
Anh vốn dĩ muốn nói cô đừng khóc, nhưng anh biết nếu nói như vậy trong lúc này, nước mắt trong vành mắt của con thỏ nhỏ của anh sẽ lập tức trào ra. Chi bằng để cô chuyển sự tập trung sang việc khác sẽ hiệu quả hơn.
Quả nhiên, khi Lâm Tố Tâm nghe thấy anh nói vậy, giọng điệu liền trở nên nghiêm nghị, nói: “Ai biết được bức thư này là thật hay giả?”
Hạ Minh Tuyên biết cô sẽ hỏi như vậy, anh không thèm giải thích mà thẳng thắn nói: “Như vậy mà em cũng nghi ngờ? Được thôi, nếu em cho rằng đây là thật thì nó là thật, em nghĩ là giả thì là giả, anh không muốn nói nhiều.”
Nếu anh đã nói như vậy rồi thì Lâm Tố Tâm cũng tin được 8 phần. Nghĩ lại thì để viết ra được bức thư cảm động lòng người thế này, chỉ có thể là người mẹ ruột viết gửi con gái mình mới được.
Hơn nữa, năm đó, khi cô gặp Hạ Minh Tuyên lần đầu ở học viện Ngân Diệu, anh cũng có nhắc đến chuyện mẹ của cô đã viết một bức thư cho nhà họ Hạ. Nghĩa là chuyện này thật sự có, chứ không phải hôm nay Hạ Minh Tuyên mới bịa ra.