Bệnh viện Duy An là bệnh viện tư nhân cấp quốc tế do nhà họ Kỳ đầu tư và xây dựng. Kỳ Vân Triệt có một phòng ở tầng hai, có thể coi đây là phòng bệnh của riêng anh ta. Thật ra, căn phòng này giống một căn biệt thự nghỉ dưỡng hơn là phòng bệnh, phía trước còn có một vườn hoa rất đẹp.
Người ta nói rằng sức khỏe của cậu hai nhà họ Kỳ không tốt, hầu như cả năm anh ta đều nằm trong bệnh viện để nghỉ ngơi.
Nhưng cậu hai Kỳ mà Đỗ Lâm Nhi nhìn thấy ở phòng bệnh lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi, dựa lưng lên chiếc ghế sô pha, mặc dù trông hơi mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là bệnh tật.
Đỗ Lâm Nhi đứng trước mặt anh ta, cách một mét, thấp giọng nói: "Anh... ừm, cậu hai."
Kỳ Vân Triệt cũng không bảo cô ta ngồi xuống, chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi nói: "Cô đến tìm tôi có việc gì?"
Đỗ Lâm Nhi lập tức kích động nói: "Cậu hai, hôm nay ba tôi bị người ta bắt đi, xin anh giúp ông ấy với, chuyện này chắc chắn là nhà họ Hạ ngấm ngầm đối phó ba tôi, trừ anh ra thì không ai cứu được ông ấy!"
Kỳ Vân Triệt châm một điếu thuốc, động tác vô cùng ưu nhã, điếu thuốc nằm giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo, trong màn sương dày đặc, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh ta trông càng lạnh lùng.
Mê Truyện Dịch
Anh ta thản nhiên nói: "Bây giờ cô mới biết tìm đến tôi à? Không phải tôi đã từng cánh cáo cô đừng trêu chọc người phụ nữ của cậu ba Hạ sao? Cô đã làm gì hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3472-doi-nay-chua-tung-chiu-kho-nhu-the.html.]
Đỗ Lâm Nhi bất giác run lên, trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô ta vẫn cố biện minh cho mình.
"Cậu hai, tôi cũng chỉ là nghĩ cho anh... Không phải anh muốn dùng Lâm Tố Tâm để đối phó Hạ Minh Tuyên sao? Tôi nghĩ đến việc giấu một con tốt ở đây để bôi xấu danh tiếng của Lâm Tố Tâm. Đợt đào tạo thực tập sinh của họ sẽ mau chóng kết thúc, nếu còn không ra tay, con tốt nãy sẽ bị lãng phí... nếu như, nếu như thành công, Lâm Tố Tâm cũng đừng mong có thể gia nhập giới giải trí..."
Kỳ Vân Triệt cười chế giễu, nói: "Cô cho rằng bản thân rất thông minh đúng không?"
Đỗ Lâm Nhi vội lắc đầu: "Không, không có, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để giúp anh hoàn thành công việc."
Kỳ Vân Triệt nói: "Tôi không cần biết cô và Lâm Tố Tâm có ân oán cá nhân gì, chuyện này không liên quan đến tôi, đừng cố lợi dụng tôi, tôi không phải công cụ để cô trả thù tình địch..."
Đỗ Lâm Nhi mở to mắt, giọng run run: "Anh họ, anh... anh có ý gì?"
Kỳ Vân Triệt liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt u ám, nói: "Cô còn ở đó giả ngu? Chẳng phải cô muốn đối phó Lâm Tố Tâm nên đã mượn danh nghĩa của tôi, tự mình ra tay sao? Nhà họ Đỗ làm quan nhiều năm như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như cô nhỉ? Cô dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể khiến Lâm Tố Tâm bị nhận định là đạo nhạc?"
"Tôi... chuyện này..." Đỗ Lâm Nhi chột dạ nói: "Tôi thật sự đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không chỉ lấy được đĩa CD mà Lâm Tố Tâm làm mất, mà còn đến phòng thu âm xem qua, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, nhưng người thu âm hóa ra lại là người của Băng Toản, chuyện đó thật sự là sơ suất..."
"Sơ suất?" Kỳ Vân Triệt lạnh lùng nói: "Cô cho là không có người thu âm kia thì cô có thể đánh bại Lâm Tố Tâm sao?"