Hạ Minh Tuyên cười nói: “Ai da, lại tức giận rồi, gần đây em dễ tức giận thật bảo bối à, có phải thời kỳ mãn kinh đến rồi không?”
Lâm Tố Tâm thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên muốn đánh anh.
Hạ Minh Tuyên vừa trốn, vừa nói: “Được rồi được rồi, bảo bối đừng ồn nữa, em vẫn chưa ăn nhỉ? Ban nãy trước khi em lên, anh đã bảo người gọi đồ ăn, ăn xong rồi hẵng đi.”
Đồ ăn ngoài rất nhanh đã được đưa đến, là tay nghề của đầu bếp khách sạn năm sao của của nhà họ Hạ, hơn nữa vì lấy lòng cậu ba Hạ, giám đốc khách sạn đích thân đi qua đây, tưởng thằng có thể nhân cơ hội này lộ mặt trước mặt cậu ba Hạ. Không ngờ, lại bị Giang Dịch Thâm cản lại bên ngoài.
Giang Dịch Thâm động tác nhanh nhẹn, thức ăn phong phú đầy cả bàn, sắp xếp xong anh ta liền lui ra ngoài.
Hai người ngồi trước bàn ăn.
Rõ ràng Hạ Minh Tuyên đói rồi, bưng bát lên đã bắt đầu ăn liên tục, đồng thời cũng không quên gắp thức ăn cho Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm ăn được mấy miếng thì dừng lại, bưng bát ngồi đối diện anh, tầm mắt không nhịn được vẫn luôn đặt trên người anh.
Hạ Minh Tuyên trêu ghẹo cười nói: “Đẹp không?”
Lâm Tố Tâm lấy lại tinh thần, trợn mắt nói: “Không đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3441-lam-viec-vat-va-roi-yeu-nhieu.html.]
Hạ Minh Tuyên nói: “Không đẹp mà em còn nhìn mãi? Rõ ràng có ý nghĩ không an phận với anh, mơ ước thân thể anh, còn không thừa nhận?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm suýt chút bị sặc canh, trừng mắt nhìn anh, quyết định không để ý anh nữa, bất kể Hạ Minh Tuyên chọc cô thế nào, cô đều vùi đầu chịu khổ, một câu cũng chẳng thèm nói với anh.
Hạ Minh Tuyên trêu chọc cô một hồi, thấy cô tức giận cứ ăn liên tục, sợ cô nghẹn, chỉ đành rót nước cho cô, còn khuyên cô: “Được rồi, thỏ con, ăn chậm chút, anh cũng không giành với em?”
Lâm Tố Tâm kiêu ngạo hừ một tiếng.
Hạ Minh Tuyên thấy cô ăn cũng kha khá rồi, mới nói: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Lâm Tố Tâm sửng sốt nói: “Cái gì? Không có mà?” Đợi khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của Hạ Minh Tuyên, cô mới nhanh chóng bổ sung: “A, có có có, anh yêu à, em nhớ anh lắm, anh làm việc ở ngoài vất vả rồi, yêu nhiều.”
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên tối đi, nhìn dáng vẻ thỏ con nhà mình cố ý quấy phá bán manh, anh lại muốn ôm người lên hôn. Đáng tiếc, còn có chuyện chính.
Anh trở mặt nói: “Đừng hòng gạt cho qua, anh hỏi em, có phải Đỗ Lâm Nhi lại tìm em làm phiền không?”
Lâm Tố Tâm không ngờ anh lại hỏi cái này, kinh ngạc chớp mắt nói: “Sao anh biết?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Em còn hỏi sao anh biết? Có người ức h.i.ế.p em, em không nên nói cho anh ngay sao? Vậy mà còn cần Phó Tử Căng báo cáo với anh, anh mới có thể biết.”