Lâm Tố Tâm sửng sốt một giây, sau đó đã phản ứng lại ngay.
Phương Ngải Lâm đương nhiên biết quan hệ của cô với Hạ Minh Tuyên, từ trước tới nay đều luôn rất quan tâm cô.
Xem ra những người này đã biết cô có chỗ dựa, định đứng về phía cô cho dù kết quả cuộc họp hôm nay có ra sao.
Đoán được suy nghĩ của những người này, Lâm Tố Tâm cũng không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng hạ quyết tâm phải làm rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Nói cách khác, tuy rằng cô sẽ không bị xử phạt gì, nhưng danh tiếng của cô ở cấp cao Băng Toản không thể tốt được.
Rõ ràng đi được đến ngày hôm nay là nhờ năng lực của bản thân, nếu không giải quyết tốt chuyện này, người khác chắc chắn sẽ cho rằng cô ỷ vào quan hệ của mình và Hạ Minh Tuyên, ăn cắp ý tưởng, giở trò bịp bợm mới đứng đầu được.
Trong lòng Lâm Tố Tâm tự tin, lúc ngồi xuống rất bình tĩnh.
Cô nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thoải mái chờ đợi.
Người đầu tiên lên tiếng không phải Từ Tiêu Ý mà là Phương Ngải Lâm.
Cô ấy nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Lâm Tố Tâm, cô cũng biết lần này có người tố cáo về việc cô đạo nhạc, chúng tôi đã xem tài liệu giải thích của cô, cô còn muốn bổ sung gì không?”
Lâm Tố Tâm bình tĩnh nói: “Không muốn bổ sung gì, bài hát này là tôi viết, tôi không nghĩ người khác có thể cung cấp bằng chứng chứng minh nó là tác phẩm của người khác.”
Phương Ngải Lâm cười cười, nói: “Bằng chứng đối phương cung cấp là một đĩa CD và một bản ghi số liệu được đăng trên trang web âm nhạc. Tiểu Trương, đưa đĩa CD đó cho cô Lâm.”
Phương Ngải Lâm ra hiệu cho thư ký đưa một túi giấy da tài liệu cho Lâm Tố Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3371-dac-quyen-chinh-la-dung-tot-nhu-vay.html.]
Từ Tiêu Ý khẽ nhíu mày, liếc nhìn chiếc túi, không nói gì.
Nhưng mặt khác, một nhân viên bộ phận bản quyền không nhịn được mà nói: “Giám đốc Phương, việc này không phù hợp với quy định của công ty đúng không? Trước khi hai bên hoàn thành bằng chứng để đối chất với nhau thì không nên xem tài liệu mà đối phương cung cấp…”
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị người bên cạnh kéo lại: “Đừng nói nhảm trước mặt hai giám đốc!”
“Nhưng mà…”
Ánh mắt lạnh như d.a.o của Từ Tiêu Ý lia tới, nhân viên vừa nói chen vào lập tức im lặng.
Lâm Tố Tâm ngạc nhiên cầm lấy túi tài liệu, cô vẫn cảm thấy nhân viên kia nói không sai. Hai ngày nay cô đã cố ý tìm hiểu quy định xử lý vấn đề đạo nhạc của công ty, đúng là giống như người kia nói.
Vậy mà Phương Ngải Lâm lại trực tiếp đưa tài liệu của đối phương cho cô? Ngay cả Từ Tiêu Ý cũng không nói gì? Đây là đang trắng trợn bao che cho cô sao?
Lâm Tố Tâm vừa cảm thán, mặt mũi của cậu ba Hạ cũng lớn quá, vừa mở túi tài liệu ra, đổ đồ bên trong ra ngoài.
Mê Truyện Dịch
Một đĩa CD rơi ra từ túi tài liệu, rớt trên bàn.
Lâm Tố Tâm sững sờ rõ ràng.
Đĩa CD này rất cũ, trên bề mặt có những vết xước rất rõ, giống như là đã từng bị người ta tùy tiện ném ở đâu đó nên đã bị tổn hại ở mức độ nhất định.
Nhưng Lâm Tố Tâm cảm thấy đĩa CD này khá quen mắt. Bởi vì đây là đĩa CD âm nhạc đầu tiên cô thu âm sau khi trọng sinh – Một năm trước, vì để chuẩn bị cho cuộc thi khảo sát nhóm sáng tác giải trí Băng Toàn, cô đã cố ý đến phòng thu Phi Việt với Phùng Tư Tư để thu âm.
Vào ngày thi, cô mang theo đĩa CD này tới Băng Toản, nhưng còn chưa kịp đưa cho Từ Tiêu Ý thì đã bị Hà Lệ Sa hãm hại, bị hủy tư cách thi. Khi cô đi thang máy đã không cẩn thận làm rơi đĩa CD này.