Mà cuộc thi cuối kỳ vừa kết thúc, lại có một chuyện khác quan trọng hơn đã nhắc đến trong chương trình nghị sự.
Từ lúc vào giải trí Băng Toản đến nay, thời gian lớp thực tập sinh của mấy người Lâm Tố Tâm huấn luyện ở Băng Toản đã sắp được một năm rồi, thấy sắp bắt đầu chiêu sinh lớp thực tập sinh kế tiếp, mấy người họ già rồi, cũng đối mặt với sát hạch hằng năm quan trọng nhất nhất rồi.
Sát hạch hằng năm của năm đầu tiên vào công ty đối với tất cả thực tập sinh mà nói, là chuyện quan trọng nhất.
Bởi vì, phần lớn thực tập sinh có được ra mắt hay không, đều được quyết định ở năm đầu tiên.
Nếu năm đầu tiên không được nhập vào danh sách ra mắt dự bị, vậy cơ hội ra mắt sau này có thể nói là vô cùng nhỏ bé, cho dù có mặt dày ở lại công ty, hơn phân nửa cũng chỉ là phí hoài tuổi trẻ.
Thế nên, sau lần thi này, ngoài số ít những người được chọn vào danh sách ra mắt dự bị, và phần nhỏ những người chưa chịu bỏ cuộc ra, thì đa số thực tập sinh đều sẽ rời công ty, tìm con đường khác.
Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư sớm đã có chuẩn bị, trước đó đã nghe ngóng từ Jacky, tiền bối của họ, sát hạch của tổ sáng tác và tổ ca sĩ về cơ bản là hoà lẫn vào nhau.
Mê Truyện Dịch
Người của tổ sáng tác cần phải đưa ra sáng tác của mình, lời bài hát cùng với bản nhạc đã thu âm, mà người của tổ ca sĩ lại cần phải chuẩn bị sân khấu trình diễn trực tiếp ca khúc mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3331-co-khong-muon-lam-ca-si-sao.html.]
Điều này có nghĩa là, người của tổ ca sĩ cần tìm thực tập sinh của tổ sáng tác viết nhạc giúp họ, mà người của tổ sáng tác cần tìm người đến hát ca khúc họ viết.
Có điều, bởi vì người của tổ sáng tác rất ít, số lượng người của tổ ca sĩ gấp mấy lần họ, cho nên cuối cùng, người của tổ sáng tác đều là hoàng đế, đợi tổ ca sĩ đến cửa xin giúp đỡ.
Mà Lâm Tố Tâm là hạng nhất của tổ sáng tác, có thể nói là nổi tiếng vụt sáng ở trong công ty dạo gần đây, những người bình thường hếch mũi lên trời xem thường tổ sáng tác, ai cũng hạ thấp chạy đến cầu xin cô ấy làm.
Phùng Tư Tư thoả mãn châm biếm những kẻ hiện tại chạy đến ôm chân Phật, nói: "Bây giờ biết đến xin xỏ cậu rồi, lúc trước còn nói người của tổ sáng tác đều là người giúp việc nữa chứ. Mình mặc kệ, mình là bạn thân nhất của cậu, cậu phải cho mình hát ca khúc hay nhất của cậu!"
Lâm Tố Tâm cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ giữ cho cậu. Thật ra đâu có khoa trương như cậu nói, cậu không phát hiện sao? Người thực sự đến tìm mình viết nhạc, đều là người có xếp hạng gần chót của tổ ca sĩ các cậu, người như Tô Đường, đều là người có con đường khác, cậu cũng là hạng nhất của tổ ca sĩ, cậu quyết định muốn tìm mình viết ca khúc mới thật sao?"
Những người có thứ hạng đầu của tổ ca sĩ, thông thường vẫn chán ghét tổ sáng tác cùng tuổi là tay mơ, nhạc viết không hay, sẽ nghĩ rất nhiều cách khác, như là tìm thực tập sinh của mấy năm trước, hoặc là tiền bối trong công ty đã chính thức trở thành người chế tác đến viết nhạc, như thế ít nhất cũng là một sự an ủi tâm lý, cảm thấy mình đã thắng ở vạch xuất phát rồi.
Phùng Tư Tư lắc đầu, nói: "Mình đã có một người bạn thân thiên tài là cậu rồi, còn tìm người khác làm chi? Mình không tin người khác có thể viết nhạc hay hơn cậu!"
Phùng Tư Tư tin tưởng cô như vậy, Lâm Tố Tâm cảm thấy không biết báo đáp thế nào, thế là tốn thời gian cả tháng, đắn đo suy xét, thay cô ấy viết một bản ballad, xem là tác phẩm cô hài lòng nhất cho đến nay.
Một tuần trước khi sát hạch hằng năm, Lâm Tố Tâm chép bài hát thành đĩa CD giao đến tay Từ Tiêu Ý, thì cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành hơn nửa rồi, phần còn lại thì chỉ cần vào ngày sát hạch, phối hợp Phùng Tư Tư bố trí tốt buổi biểu diễn trực tiếp với đạo diễn là được.