Bởi vì Lâm Tố Tâm nghe lời, người đàn ông này dần được nước lấn tới, khiến cô gái nhỏ không chịu nổi mà đá anh ra.
"Này, anh muốn làm gì? Đang ở trên xe đấy!"
Lâm Tố Tâm tức giận, tuy trên xe được lắp cách âm, nhưng không những không nghe thấy âm thanh từ phía trước mà còn không nhìn rõ tình hình phía sau, nhưng mà... Nhưng mà... Cô không làm chuyện mất mặt này ở trên xe! Nếu không cẩn thận bị người ta thấy được thì xấu hổ biết bao!
Tam thiếu gia Hạ khựng lại một chút, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn không muốn làm cô tức giận nên nhẹ buông cô ra.
Nhưng ngay sau đó anh lại vươn tay ra, bóp cái má phính của cô.
Lần này đã dùng rất nhiều sức, Lâm Tố Tâm suýt nữa nhảy dựng lên.
"A! Đau quá!"
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh một tiếng, dán bên tai cô: "Đau là được rồi, đây là trừng phạt của em! Trong khoảng thời gian anh không ở đây, em đúng là gan to bằng trời mà, còn dám làm ra chuyện như vậy?"
Lâm Tố Tâm kinh hãi, nói: "Anh... Anh đã biết rồi sao?"
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, hỏi: "Anh nên biết cái gì?"
"Hả?"
Anh hỏi như vậy, Lâm Tố Tâm lại không dám chắc có phải anh đã nghe được lời đồn hay không.
Hạ Minh Tuyên thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, tức giận đến nghiến rắng, vỗ mạnh vào khuôn mặt xinh xắn đang ửng hồng của cô rồi đe dọa: "Rốt cuộc em làm việc gì có lỗi với anh, thành thật khai báo đi, không phải... Hôm nay anh muốn em đẹp mặt!"
Trong giọng điệu của tam thiếu gia Hạ đầy ý đe dọa, Lâm Tố Tâm sợ hãi rụt rụt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3222-that-la-ngoc.html.]
Má ơi, Hạ Minh Tuyên đang muốn bạo lực gia đình này!.... Quả thự là cầm thú!
Mê Truyện Dịch
Nhưng mà lần này cô đã làm sai trước hơn nữa cũng không có ý định giấu giếm tam thiếu gia Hạ. Thế là cô đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c của người đàn ông "Em muốn nói là em không làm gì có lỗi với anh... Anh ngồi trước đã, như thế này thì em không biết nói thế nào!"
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng cong môi nhưng không lùi lại mà còn tới gần cô hơn, ra vẻ rửa tai lắng nghe, nói: "Không biết nói thế nào thì đừng nói, em đã từ bỏ cơ hội kháng cáo rồi, vậy thì anh sẽ đi thẳng đến pháp luật gia đình!"
Nghĩ đến hành vi ác liệt của người đàn ông này, sắc mặt Lâm Tố Tâm cũng thay đổi.
"Này này này... Anh đừng kích động, đừng hấp tấp, em nói là được rồi chứ gì?"
Lâm Tố Tâm tức giận trừng mắt liếc nhìn anh, nhanh chóng kể chuyện ra sau đó giải thích: "Ngay từ đầu gặp phải Kỳ Vân Triệt ở phòng đàn em nghĩ là trùng hợp. Sau nhiều lần em mới phát hiện điểm không đúng nên đã không đi đến phòng đàn nữa. Hơn nữa mỗi lần bọn em gặp nhau em cũng chỉ gật đầu thôi, làm sao mà em biết được mối quan hệ thuần khiết như vậy sẽ bị chụp ảnh như thế..."
Hạ Minh Tuyên vỗ m.ô.n.g cô: "Đồ ngốc, tên họ Kỳ và người đàn ông của em có thù với nhau, em cũng không biết à!"
Lâm Tố Tâm nói: "Anh lại không nói với em."
Hạ Minh Tuyên nói: "Cả trường đều biết việc đó, sao em không biết? Được rồi, cho dù bình thường em không hay đi hóng chuyện nhưng anh ta và Đỗ Lâm Nhi có quan hệ thân thích, cuối cùng em cũng biết đấy! Em không thể cảnh giác chút sao?"
Thật ra trong lòng Lâm Tố Tâm đã rất hối hận, nghe anh nói vậy đành phải nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi anh..."
Hạ Minh Tuyên nnhìn đôi mắt long lanh ngấn nước của cô, trong lòng dịu lại.
Ngẫm lại cũng thấy con thỏ nhà mình là một cô gái bình thường, không phải người trong giới thượng lưu, ân oán giữa hai đại gia tộc chắc chắn cô không biết rõ ràng.
Hơn nữa trước khi anh tới cũng đã tìm hiểu qua, đúng là Lâm Tố Tâm không nói chuyện với nói với Kỳ Vân Triệt mấy câu, sau đó cũng chủ động tránh anh ta.
Muốn nói có trách nhiệm nhất vẫn là vệ sĩ đi theo cô, hoàn toàn để người của Kỳ gia đùa giỡn.