Chỉ là người luyện đàn ở nhạc viện đều là học sinh khoa piano chuyên nghiệp, tỷ lệ sử dụng đàn rất cao, luyện đàn phải đăng ký xếp hàng. Còn ở Ngân Diệu, trừ lúc sắp thi, bình thường trong phòng piano đều trống không, một đống các cây đàn piano cao cấp trị giá hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu chỉ đặt trong phòng piano trang trí.
Nếu dịp Tết đã rảnh rỗi buồn chán như vậy, Lâm Tố Tâm thường đến phòng piano của trường luyện đàn.
Bình thường ở đây đã ít người đến, đến Tết lại càng không có ai.
Hàng ngày đều chỉ có một mình Lâm Tố Tâm tự luyện đàn trong phòng piano trống trải.
Nhưng cô không cảm thấy cô đơn, vì cây piano đắt nhất cất giữ trong phòng piano chính là cây dương cầm cao cấp của Steinway, trị giá hàng chục triệu, trước đây ở nhạc viện thì cô không động đến được.
Đương nhiên, ở Ngân Diệu, cây piano này không phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng, nhưng quản lý phòng piano biết Lâm Tố Tâm là bạn gái của Hạ Minh Tuyên, trực tiếp đưa chìa khóa phòng piano này cho cô, để cô có thể đến sử dụng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, hôm nay, lúc Lâm Tố Tâm đến phòng piano, lại đột nhiên phát hiện, trong phòng piano mà cô chuyên dùng đã có người rồi.
Mê Truyện Dịch
Hơn nữa, người trong phòng không đóng cửa, tiếng piano du dương truyền ra ngoài dọc theo hành lang.
Lâm Tố Tâm dựa vào cửa lắng nghe một lúc liền bị thu hút.
Người trong phòng đang chơi bài “Farewell” của Chopin.
Khúc nhạc này day dứt và cay đắng, gửi gắm những tình cảm phức tạp.
Chopin khi còn trẻ là người sống nội tâm và hèn nhát, thích một cô gái nhưng không dám thổ lộ, sau này chiến tranh nổ ra, ông ấy phải rời xa quê hương, rời xa cô gái ấy, lúc từ biệt ông ấy đã chơi khúc nhạc này cho cô ấy nghe.
Người chơi đàn rõ ràng đã được đào tạo bài bản, kỹ năng chơi đàn rất thuần thục, đầy ắp tình cảm và rõ ràng, cảm xúc thuần khiết lại buồn bã tuôn ra như nước chảy.
Lâm Tố Tâm nghe có chút mê mẩn, tay vô thức dùng lực, đẩy cửa về phía tường, phát ra tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3182-day-la-nguoi-phu-nu-cua-ha-minh-tuyen.html.]
Âm thanh này kinh động đến người chơi đàn, tiếng đàn cũng vì thế mà im bặt.
Lâm Tố Tâm vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý quấy rầy anh.”
Trong phòng truyền ra một giọng nam lạnh lùng: “Không sao.”
Lâm Tố Tâm sững sờ một chút, giọng nói của người đàn ông này rất hay, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng, không giống với người có thể chơi được khúc nhạc tình cảm phong phú như vậy.
Cô do dự một lúc giữa việc đẩy cửa đi vào hay đóng cửa rời đi.
Người đàn ông đó lại nói: “Vào đi, đến phòng piano vào lúc này chứng tỏ cô rất thích piano đúng không?”
Lâm Tố Tâm vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng, bước vào phòng piano, sau đó đứng hình.
Người đàn ông ngồi trước cây dương cầm có một khuôn mặt rất đẹp trai, nhưng vô cùng tái nhợt, cộng với ánh mắt lạnh như băng, thực sự có chút khiến lòng người run lên, nhưng không ngờ lại khiến người ta không thể dời mắt.
Hơn nữa, Lâm Tố Tâm luôn cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt.
Cô nói lời xin lỗi: “Xin lỗi đã quấy rầy anh luyện đàn. Ở đây rất ít khi có người đến, mấy hôm nay đều chỉ có một mình tôi, với cả anh lại không đóng cửa, cho nên……”
Người đàn ông lặng lẽ quan sát cô một lúc, nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi cũng là chợt nảy ra ý qua đây, nếu cô mỗi ngày đều tới thì là tôi quấy rầy cô rồi.”
Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: “Không sao, không sao. Nếu anh đã bắt đầu luyện rồi, vậy anh tiếp tục đi, tôi sang chọn một phòng piano khác bên cạnh là được.”
Người đàn ông đứng dậy, thản nhiên nói: “Không cần đâu, tôi cũng chuẩn bị đi rồi, cô cứ tự nhiên.”
Khi người đàn ông đi đến trước mặt Lâm Tố Tâm, cô mới phát hiện người đàn ông này tuy trông gầy một chút, nhưng vẫn cao lớn, khí chất cao quý, mặc một bộ vest màu ghi nhạt, trông như một quý tộc thời trung cổ.