Mấy việc quan trọng như vậy đều đến cùng một lúc, Lâm Tố Tâm ngày nào cũng bận đến nôn ra máu, căn bản không có thời gian để quan tâm đến hành tung của Hạ Minh Tuyên.
Đợi đến lúc cô bận xong đợt này, khó khăn lắm mới có thể thở một hơi, cũng là lúc kết thúc học kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ đông, cũng có nghĩa là sắp sang năm mới.
Nhưng điều ngoài dự liệu của Lâm Tố Tâm là, Hạ Minh Tuyên quả nhiên không có ý định đưa cô về quê ăn Tết.
“Em yêu à, anh xin lỗi, nhưng…… năm nay không thể đưa em về rồi.” Hạ Minh Tuyên ôm Lâm Tố Tâm vào lòng, giọng điệu áy náy nói: “Mong em đừng giận, anh ở nhà vài hôm rồi sẽ quay lại với em, đến lúc đó sẽ mang quà về cho em.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Nhìn liếc nhìn anh và không nói gì.
Hạ Minh Tuyên quay mặt cô lại và nói: “Thỏ con, em giận thật rồi à?”
Lâm Tố Tâm nói: “Em không giận.”
Nghe lời này, trong lòng cô thực sự cảm thấy lạnh lẽo, dù sao cô vẫn nhớ lời Đỗ Lâm Nhi nói ngày hôm đó. Tết năm nào cậu ba Hạ cũng về quê để thờ cúng tổ tiên, nên nếu Tết anh không đưa cô về thì có nghĩa là anh vẫn chưa có ý định kết hôn với cô.
Sau chuyện đó, cô cũng tìm cơ hội bí mật hỏi cậu sáu Ân, rút ra được kết luận rằng hầu hết mười đại gia tộc đều có tập tục như vậy, vì vậy khi nghe thấy Hạ Minh Tuyên nói như vậy, cô có chút thất vọng.
Nhưng nghĩ lại, cô và Hạ Minh Tuyên cũng mới chính thức qua lại được mấy tháng, như người bình thường yêu nhau, sau khi hẹn hò vài năm mới về gặp phụ huynh cũng là chuyện rất bình thường. Cô thực sự không có lý do gì để tức giận.
Tuy nói như vậy, cô vẫn có chút không vui, biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3151-chong-cau-goi-dien-cho-cau-nay.html.]
Hạ Minh Tuyên cũng cảm nhận cô không vui, liền nhanh chóng ôm lấy cô dỗ dành: “Không phải là anh không muốn đưa em về, mà là gần đây trong nhà thật sự rất loạn, đợi anh xử lý xong rồi nói. Em đừng có nghĩ lung tung, ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh giải quyết xong sẽ đưa em đi chơi, nhé?”
Lâm Tố Tâm liếc anh một cái nói: “Em còn phải ở công ty tập luyện, làm gì có thời gian đi chơi!”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Đợi khi nào em rảnh.”
Lâm Tố Tâm mím khóe miệng, nhưng lại bị cậu ba hạ véo cằm và hôn lên.
Hạ Minh Tuyên ở thành phố Thiên Tân qua ngày 23 tháng chạp rồi mới rời đi bằng máy bay riêng.
Hầu hết những người giúp việc trong biệt thự cũng đã xin nghỉ về quê đón Tết, học sinh của Ngân Diệu hầu như đều đã dọn ra khỏi ký túc xá, toàn bộ khuôn viên trường bỗng chốc trở nên trống trải, ra ngoài cũng khó gặp được mấy người.
Như vậy, khó tránh khỏi lộ ra Lâm Tố Tâm lẻ loi một mình, vô cùng cô độc đáng thương.
Tuy nhiên, may mà có Phùng Tư Tư, cô ấy đã mời Lâm Tố Tâm đến nhà để cùng đón Tết.
Vì là con riêng nên Phùng Tư Tư và mẹ của cô ấy không được đến nhà chính nhà họ Phùng ăn Tết, thường là hai người ở nhà ăn bữa cơm, cũng rất vắng vẻ. Vì vậy, mẹ Phùng rất vui khi thấy bạn thân của con gái đến nhà chơi.
Mặc dù chỉ có ba người ăn nhưng mẹ Phùng vẫn đích thân xuống bếp, nấu cả một bàn đồ ăn.
Lâm Tố Tâm ngồi xuống bàn liền ngửi thấy một mùi cay cay, cô nghiêng người nhìn, quả nhiên trên bàn toàn một màu đỏ tươi: đầu cá ớt băm, đậu phụ sốt cay, súp tiết vịt cay, chân gà cay…… Mỗi một món nhìn là thấy đau dạ dày.
Khóe miệng Lâm Tố Tâm giật giật, tuy rằng cô cũng thích ăn cay, nhưng nặng như vậy, vẫn là có chút không đỡ được!