Nhưng mà, chuyện này không cần phải cho cô biết.
Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô gái rồi dắt cô lên sàn nhảy: “Nếu tinh thần của em đã tốt như vậy, xem ra đã nghỉ ngơi đủ rồi. Vậy cô Lâm, cô có thể khiêu vũ với tôi không?”
Lâm Tố Tâm đặt tay cô vào lòng bàn tay mạnh mẽ của anh, cười nói: “Rất hân hạnh.”
Vũ hội tiếp tục diễn ra, bầu không khí hài hòa và vui vẻ, dường như không ai để ý đến cặp đôi vừa rồi bị bảo vệ đuổi ra.
Cũng có thể là có người để ý, nhưng không có ai quan tâm. Dù sao thì nhà họ Đỗ và nhà họ Mộ sắp bại rồi, bị đuổi ra khỏi giới thượng lưu chỉ là việc sớm muộn, không ai muốn vì hai người này mà đắc tội với cậu ba Hạ.
Lâm Tố Tâm lại càng đã lãng quên cặp đôi cặn bã phiền phức này.
Cô chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông đẹp trai và mạnh mẽ bên cạnh, từ đầu đến cuối nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn dắt cô khiêu vũ cả buổi tối, hết điệu này đến điệu khác.
Sau đó, trong vòng tay của Hạ Minh Tuyên, cô cùng tất cả mọi người trong trường đếm ngược ở quảng trường, chờ tiếng chuông giao thừa vang lên.
Mê Truyện Dịch
Khi chiếc đồng hồ lớn ở quảng trường chỉ mười hai giờ, trên quảng trường đã vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, hàng nghìn quả bóng bay buộc ruy băng vàng được thả lên không trung.
Giữa dòng người nhộn nhịp, Lâm Tố Tâm nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh mình, ghé vào hôn lên mặt anh rồi nói: “Cảm ơn anh, đây sẽ là một cái Tết khó quên nhất trong đời em.”
Hạ Minh Tuyên cong khóe miệng, nhìn khuôn mặt trắng nõn thu hút dưới ánh đèn màu, thấp giọng cười nói: “Đây sẽ không phải là một năm đáng nhớ nhất của em, anh hứa. Sau này mỗi năm anh đều sẽ khiến em ghi nhớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3142-moi-nam-deu-khien-em-ghi-nho.html.]
Ghi nhớ năm chúng ta đính hôn, năm chúng ta kết hôn, năm từng đứa con của chúng ta chào đời…… Tất cả ký ức đều không thể thiếu và không thể thay thế. Dù thời gian có trôi đi như thế nào thì mỗi khoảnh khắc đều sẽ cùng người bên cạnh trải qua.
Lâm Tố Tâm chưa thể hiểu được ý tứ sâu xa của anh, nhưng cô vẫn bị khuôn mặt điển trai đó mê hoặc.
……
Sau Tết, bác sĩ gia đình đến biệt thự khám cho cậu ba Hạ, thông báo rằng anh đã cơ bản bình phục và có thể tháo băng, chỉ cần không vận động quá mạnh trong thời gian ngắn, các hoạt động khác đã không còn bị ảnh hưởng.
Hạ Minh Tuyên thực sự không hài lòng lắm với kết quả này.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Tố Tâm rất ít khi cãi nhau với anh, phần lớn thời gian cô đều nghe lời anh, không phải là do anh bị thương sao? Một khi vết thương khỏi rồi, có lẽ sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy.
Nhưng mà, anh đã ở nhà nghỉ ngơi lâu như vậy, thật sự không thể tiếp tục lười biếng nữa, nhà họ Hạ còn có rất nhiều việc cần anh phải nhanh chóng về xử lý.
Vì vậy, sau Tết, Hạ Minh Tuyên bắt đầu bận rộn trở lại, cứ vài ba ngày lại xuất ngoại.
Về vấn đề này, Lâm Tố Tâm không bận tâm lắm, bởi vì gần đây cô rất bận, gần như còn ít thời gian rảnh hơn Hạ Minh Tuyên.
Sau Tết là có một lần đánh giá hàng tháng. Bởi vì trước đó cô đã thiếu quá nhiều buổi học, lần này cuối cùng Lâm Tố Tâm đã rớt khỏi vị trí thứ nhất, chỉ giành được vị trí thứ ba. Để đuổi kịp đánh giá hàng tháng lần hai, cô tập trung vào việc tập luyện đến nỗi bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cô sẽ đến Băng Toản tập luyện.
Ngoài ra, do đã đến cuối học kỳ này, kỳ thi cuối kỳ cũng đã được đưa vào lịch trình, hơn nữa còn ngay sau kỳ thi đánh giá hàng tháng vào tháng hai.