Lâm Tố Tâm tiến tới nhìn một chút, trong khay có hai bát chè trôi nước lóng lánh, lớp vỏ ngoài màu sắc trong suốt bọc lấy lớp nhân bên trong, đun thêm cùng rượu ngọt và cẩu kỷ nhìn rấy thơm ngon miệng. Ngoài ra còn có hai lồng bánh bao rất đẹp mắt.
Quản gia Tiền nói: "Lâm tiểu thư, đúng lúc Tam thiếu gia cũng muốn ăn khuya, hai người cùng ăn với nhau đi. Cái trên là bánh nhồi dưa cải, bên dưới là bánh nhồi thịt băm, đừng nhầm."
Lâm Tố Tâm bưng khay vào phòng làm việc, Hạ Minh Tuyên nhìn thấy cô đến đây để đưa bữa khuya thì lập tức đứng lên, cùng chen chúc trên ghế sô pha với cô.
Lâm Tố Tâm vừa mở nắp ra, Hạ Minh Tuyên đã duỗi đũa ra gắp một cái bánh bao phía trên, cắn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ôi, chua quá!"
Lâm Tố Tâm vội vàng bảo vệ bánh bao của mình: "Đây là của em, còn của anh ở bên dưới mà!"
Hạ Minh Tuyên nhíu mày nói: "sao em thích ăn đồ chua thế hả, người ta nói chỉ có phụ nữ mang thai mới thích ăn đồ chua, không phải em mang thai chứ?"
Lâm Tố Tâm suýt nữa ném chiếc đũa vào đầu anh, giận dữ nói: "Có thai cái đầu anh! Chúng ta cũng không... Cũng không..."
Hạ Minh Tuyên cười nhẹ: "Cũng không cái gì? Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của em này, muốn đêm nay anh thỏa mãn em không?"
Lâm Tố Tâm gắp một cái bánh bao nhồi thịt băm nhét vào miệng anh:" Bánh bao của anh, đừng nói nhảm nữa! "
Hạ Minh Tuyên ăn một miếng bánh bao, không thể không nói tay nghề làm điểm tâm của đầu bếp ở Hạ gia rất ổn, hơn nữa còn rất biết tìm hiểu khẩu vị của chủ nhà.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3032-co-gai-chua-ngoa.html.]
Nuốt miếng bánh bao xong, Hạ Minh Tuyên nhìn cô gái đang bê cái bát nhỏ ăn, cười nói: "Sao lại xấu hổ như thế? Người ta nói con gái chua ngoa, thích ăn chua như thế, chẳng lẽ trong bụng có con trai? Nhưng anh thích con gái hơn."
Lúc đầu Lâm Tố Tâm muốn g.i.ế.c người đàn ông loạn ngôn c.h.ế.t tiệt này nhưng au khi nghe xong, cô không khỏi tò mò hỏi:" Anh thích con gái sao? Em nghe nói gia đình giàu có như nhà nah đều thích con dâu sinh con trai mà."
Hạ Minh Tuyên lười biếng nói: "Chắc chắn con gái sẽ giống em. Lúc bé em rất ngây thơ, tùy tiện lừa chút cho cái kẹo đường đã đi theo anh , rất đáng yêu. Con trai thì..." Ánh mắt anh nhìn lướt qua n.g.ự.c của Lâm Tố Tâm một vòng, "Con trai cũng được, nhưng con trai cũng không cần uống sữa mẹ. Nghĩ đến cảnh có một chàng trai khác nằm ở trên n.g.ự.c em b.ú lâu như vậy, thiếu gia này có chút khó chịu."
Lâm Tố Tâm khẽ giật mìn, mặt lập tức đỏ lên, suýt chút nữa nghẹn chè trôi nước, liên tục ho khan một lúc lâu mới ngừng lại được.
Hạ Minh Tuyên vội vàng tiến tới vỗ lưng cho cô, Lâm Tố Tâm lại bị thẹn quá thành giận đẩy tay anh: "Anh quả thực là con heo háo sắc, heo háo sắc! Cút ra, em không muốn ăn với anh nữa!"
Lâm Tố Tâm bê bánh bao và chè trôi nước của mình trốn sang đầu ghế sopha kia. Lúc này cô mới bắt đầu ăn, mặc kệ Hạ Minh Tuyên trêu cô thế nào cô cũng kiên quyết không nói câu nào.
Cậu ba Hạ hiếm khi thấy thái độ cô cứng rắn như vậy, đành phải im lặng bắt đầu cắm đầu ăn.
Một lúc sau, Lâm Tố Tâm ăn no, để đũa xuống ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện. Người đàn ông này dù ăn dù cũng có dáng vẻ tao nhã, điềm đạm, giống như một quý tộc trẻ tuổi bước ra từ bức tranh sơn dầu. Đương nhiên, tiền đề là anh không nên mở miệng!
Hạ Minh Tuyên phát giác ra ánh mắt của cô, mỉm cười, "Sao em lại nhìn trộm anh vậy? Chẳng lẽ cô đơn thật sao? Anh không ngại làm người an ủi đâu."
Lâm Tố Tâm cho anh một cái trừng mắt thật lớn, nói: "Nghiêm túc mà nói, em có việc muốn hỏi anh."