Lâm Tố Tâm nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt của Hạ Minh Tuyên lại chuyển thành âm u nhiều mây.
Lâm Tố Tâm cười trộm đi tới.
Hạ Minh Tuyên hừ một tiếng, không để ý đến cô.
Lâm Tố Tâm sáp tới, đưa hai tay trấn an anh: “Chao ôi, đừng nóng giận, sao em có thể rời đi lúc anh bị thương được chứ? Bây giờ anh là quan trọng nhất!”
Cô đương nhiên không thể nào rời đi vào lúc này được rồi.
Hai đêm này, chỉ cần vừa nhắm mắt là cô sẽ nhớ đến cảnh tượng Hạ Minh Tuyên lập tức nhào về phía cô trong lúc đụng xe.
Hình ảnh này cứ tua đi tua lại trong đầu cô như một cơn ác mộng.
Từ kiếp trước cho đến kiếp này, và từ xưa tới nay chưa từng có ai xem mạng của cô quan trọng hơn mạng của mình như vậy.
Cho dù cô biết rất rõ rằng, với gia thế của Hạ Minh Tuyên, khả năng hai người đi đến cuối cùng thật sự quá thấp, hơn nữa bọn họ cũng có ký thỏa thuận, một năm sau sẽ chia tay. Nhưng bây giờ cô quả thật tin tưởng, ít nhất là giờ phút này, Hạ Minh Tuyên thật lòng với cô.
Cho dù dưới cái nhìn của cô, hai người cuối cùng rồi cũng phải lấy chia tay để kết thúc, nhưng cô sẽ mãi mãi ghi nhớ, sự dịu dàng mà Hạ Minh Tuyên đã dành cho cô ngày hôm nay.
Cho nên, cô âm thầm hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian một năm này, cô muốn thật hạnh phúc bên cạnh Hạ Minh Tuyên, cho đến khi tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ vang lên, chiếc xe ngựa của cô bé Lọ Lem lại biến trở về thành quả bí ngô mới thôi.
Là thật sự chìm đắm hay là chỉ bị anh làm cảm động, giờ phút này, cô không thể phân biệt được.
…
Đến khi Lâm Tố Tâm đặt chân xuống thành phố Thiên Hải một lần nữa thì đã hơn hai tuần kể từ khi cô rời đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2722-cau-ba-ha-lai-ngao-kieu.html.]
Để có thể tiếp tục dưỡng thương thật tốt, Hạ Minh Tuyên gác lại tất cả công việc gần đây, chuẩn bị ở lại thành phố Thiên Hải một khoảng thời gian.
Đây đương nhiên là kết quả nỗ lực của Lâm Tố Tâm, nhưng mà, chính cô cũng không thể tin được, cô chỉ tùy tiện đưa ra một yêu cầu thôi mà Hạ Minh Tuyên lại thật sự gác lại tất cả công việc, chuyện này…đầu óc anh có bị xe đụng hỏng không, cảm giác Hạ Minh Tuyên này và Hạ Minh Tuyên cô quen trước đây, căn bản không phải là một người…
Nếu về lại thành phố Thiên Hải rồi thì Lâm Tố Tâm sẽ tiếp tục đi học và huấn luyện bình thường.
Cậu ba Hạ rất không hài lòng đối với chuyện này, nhưng mà cũng không có lý do gì không cho cô đi, ngay cả khi muốn chọc ghẹo thì bây giờ anh cũng không tiện lắm, chỉ có thể nỗ lực giả vờ đáng thương. Nhưng mà, Lâm Tố Tâm rất kiên định về phương diện này, nên hiệu quả cũng không rõ rệt lắm.
Mê Truyện Dịch
Thứ bảy, Lâm Tố Tâm trở lại Băng Toản huấn luyện, cô tới rất sớm, vừa vào phòng học thì phát hiện ánh mắt của những người khác nhìn cô hơi khác thường.
Cô lơ đãng tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không quan tâm đến chuyện này.
Dù sao thì cũng gần ba tuần cô không đi học rồi, cộng với kỳ nghỉ một tuần vào sinh nhật trước đó là tổng cộng đã có tầm một tháng cô không đến công ty huấn luyện.
Chuyện này hiếm thấy vô cùng ở thực tập sinh, rất nhiều người huấn luyện trong công ty nhiều năm mà chưa bao giờ xin nghỉ ngày nào, nổi sốt cũng phải kiên trì đến công ty luyện tập đến khuya, chính vì có thể trở nên nổi bật.
Như cô thì có lẽ cả Băng Toản cũng không tìm ra được người thứ hai.
Một lát sau, Phùng Tư Tư cũng đến, nhìn thấy Lâm Tố Tâm, ánh mắt cô ấy nhất thời sáng lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, vui mừng nói: “Tố Tâm, cậu về rồi à!”
Lâm Tố Tâm gật đầu.
Phùng Tư Tư ngồi bên cạnh cô, nói: “Chao ôi, cậu đi đâu đấy? Sao lâu như thế mà không đi học? Hơn nữa, ngay cả chuyện lớn như buổi họp báo công bố tin tức cũng không tham gia, rốt cuộc là cậu làm gì đấy?”
“Này! Cậu nhỏ giọng một chút!”. Lâm Tố Tâm nghe cô ấy nói lớn tiếng về chuyện họp báo như vậy thì có chút căng thẳng nhìn xung quanh một chút.
Phùng Tư Tư nhún vai, nói: “Căng thẳng như thế làm gì? Họp báo cũng mở rồi, hình của cậu đã sớm lan truyền khắp thế giới rồi, ai mà không biết cậu đóng trong MV của Thiên vương Thượng?”