Phó Tử Khâm thấp giọng nói: “Cái này… cũng đã nhìn ra được vài người đáng nghi. Nhưng mà, chuyện này không dám kết luận ngay lập tức, còn cần điều tra thêm.”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng cười, “Dám dùng cách đấy trước mặt tôi, lá gan cũng đủ lớn, nếu để tôi tìm ra được là ai…”
Sự lạnh lẽo trong ánh mắt Hạ Minh Tuyên lóe lên rồi biến mất khiến Phó Tử Khâm vốn quen với m.á.u tươi cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Một lát sau, Hạ Minh Tuyên khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh nói: “Nếu anh hai tôi đã vươn tay tới tận đảo Bali này thì đương nhiên đã biết Lâm Tố Tâm quan trọng với tôi như thế nào, nếu không sẽ không dùng cô ấy làm mồi câu. Sau này, cô càng phải để tâm đến sự an toàn của Lâm Tố Tâm, không để những sự việc ngoài ý muốn như thế này xuất hiện nữa.”
Phó Tử Khâm lập tức nhận lệnh.
Hạ Minh Tuyên cau mày, nghĩ tới chuyện con thỏ con nhà mình bị người ta theo dõi, có khả năng sẽ gặp nhiều nguy hiểm thì càng thêm bực bội.
Suy cho cùng, là bản thân anh chưa đủ mạnh mới có thể khiến người phụ nữ của mình rơi vào nguy hiểm.
Nhưng mà…
Mọi việc sẽ nhanh kết thúc thôi.
*
Lâm Tố Tâm ở trong phòng bác sỹ điều trị khoảng nửa tiếng đồng hồ, tìm hiểu rõ ràng về tình trạng vết thương của Hạ Minh Tuyên, đồng ý sáng sẽ đưa Hạ Minh Tuyên tới chụp phim, rồi mới quay lại phòng bệnh.
Phó Tử Khâm lúc này đã đi rồi, nhưng ở cửa phòng bệnh vẫn còn hai vệ sỹ đứng canh, s.ú.n.g giắt bên hông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2702-em-la-nguoi-thuong-huong-tiec-ngoc.html.]
Nhìn thấy Lâm Tố Tâm đi tới thì hai người này vô cùng cung kính khom lưng cúi chào, giúp cô mở cửa phòng.
Hạ Minh Tuyên đã nằm xuống giường, ngủ rồi.
Lâm Tố Tâm vốn đã chuẩn bị cho anh một ly sữa nóng, đang tính bắt anh đi ngủ, thật không ngờ anh lại ngủ rồi.
Nghĩ cũng phải, hôm nay anh phải ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ tới đây gặp cô, sau đó lại trải qua một trận mạo hiểm như vậy, lại bị thương nặng, mất nhiều m.á.u như vậy. Vết thương của anh còn phải khâu, khẳng định là rất mệt.
Mê Truyện Dịch
Vừa rồi sở dĩ là còn tinh thần như vậy chủ yếu là nhờ tác dụng của thuốc tê, hiện giờ thuốc tê tan hết rồi, thì muốn ngủ rồi.
Nhưng mà, dáng vẻ khi ngủ của anh không hề yên ổn, dường như cảm nhận được Lâm Tố Tâm đi tới cạnh giường, Hạ Minh Tuyên nằm trên giường cử động một chút, nhưng hai mắt không mở ra.
Chuyện này cũng khó trách. Tư thế nằm nghiêng không thoải mái, hơn nữa, thuốc tê đã hết tác dụng rồi, giờ cũng gần sáng, khẳng định miệng vết thương sẽ đau, không thể ngủ sâu được nữa. Như vừa rồi bác sỹ có nói, đã cho anh uống thuốc giảm đau cùng thuốc ngủ nhưng mà hiệu quả không được lâu.
Lâm Tố Tâm ngồi xuống giường, ngón tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt hoàn mỹ giống như tượng tạc của Hạ Minh Tuyên. Bởi vì mất m.á.u nên khuôn mặt tái nhợt, khiến vẻ cường ngạnh giảm đi vài phần, thêm vài phần mềm mại khó gặp, đôi môi mỏng duyên dáng, hàng mi dày đậm hơn cả con gái…
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên mỉm cười, véo vào má anh: “Hạ Minh Tuyên, anh thật đúng là mỹ nhân a. Ngoan ngoãn nghe bổn tiểu thư nói đây. Bổn tiểu thư là người thương hoa tiếc ngọc, đi theo ta, sẽ có cơm ngon rượu say!”
Cô cười trộm một lát, sau đó nhìn vào vết thương phía sau lưng anh, ánh mắt lại trầm xuống.
Hôm sau, dưới sự lừa gạt của Lâm Tố Tâm, tặng kèm vô số nụ hôn cùng với những hành động thân mật khác, Hạ Minh Tuyên mới đồng ý ở lại bệnh viện điều trị tiếp.
Đương nhiên, điều kiện anh đưa ra là Lâm Tố Tâm phải ở bên cạnh anh thường xuyên, một tấc không đi một ly không rời.
Vì thế, Lâm Tố Tâm không thể theo đoàn phim về Hải Thị, không chỉ không thể đến Băng Toản mà còn phải xin nghỉ ở trường.