Rốc cuộc, lần này Hạ Minh Tuyên bị thương khá nặng, đều là vì để đảm bảo an toàn cho cô mới bị như vậy. Bằng không, với hệ thống đai an toàn của anh, nếu chỉ để phần ghế phụ đ.â.m thẳng vào cây thì bản thân anh sẽ chỉ bị thương nhẹ, mà Lâm Tố Tâm sẽ bị thương rất nặng.
Nói thật, Lâm Tố Tâm cũng không nghĩ tới Hạ Minh Tuyên sẽ làm như vậy. Giống như vì bảo vệ cô mà không màng tất cả.
Chưa từng có ai, có thể làm như thế vì cô…
Lúc Hạ Minh Tuyên đang được phẫu thuật, Giang Dịch Thâm cũng đã đưa cô đi xử lý vết thương. Cô có không ít vị trí bị trầy da, chảu máu, tuy rằng là vết thương nhẹ, nhưng từ trước tới nay cô rất sợ đau, nếu là ngày thường chắc đã kêu váng lên.
Nhưng mà, lúc ấy, cô không hề chú ý tới vết thương của mình, chỉ là có chút hoảng hốt mà nhớ lại tình cảnh lúc đ.â.m xe, có cảm giác lúc đó quá hư ảo, không chân thực.
Nhưng mà, độ ấm của cơ thể khi Hạ Minh Tuyên nhào tới che chắn trước người cô lại vô cùng rõ ràng, khắc sâu vào trong đầu cô, cái khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, hai mắt nhắm lại đó, cô có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt.
Lâm Tố Tâm bước thêm một bước về phía trước, ngồi xuống mép giường bên cạnh anh, đưa bàn tay trắng trẻo lên sờ vào lớp băng dày trên n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên. Vòm n.g.ự.c hoàn mỹ ấm áp này đang bị các băng vải quấn lấy.
Cô đã từng nghĩ, không chỉ một lần, nếu Hạ Minh Tuyên không phải thiếu gia gia đình hào môn giàu có, nếu cô không có trải qua đủ loại phản bội của kiếp trước, có phải cô… sẽ tin tưởng anh hơn một chút?
Nhưng mà…
Trên thế giới này không có nếu như…
Hạ Minh Tuyên cầm lấy bàn tay cô, đặt tới bên miệng hôn nhẹ một cái. “Thế nào? Không giả vờ đáng thương nữa? Muốn dụ dỗ anh sao? Anh nói cho em biết… như vậy không tốt lắm đâu? Anh bị thương rất nặng, em còn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến chuyện hồi phục vết thương của anh.”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm thay đổi, giật tay khỏi tay anh, “Không biết xấu hổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2692-anh-noi-ro-rang-cho-em.html.]
Hạ Minh Tuyên thấy cô giật tay lại thì la lên một tiếng khoa trương, ngả người sang một bên rên rỉ: “Em gái à, em thật thô bạo a. Đau quá! Đau quá!”
Lâm Tố Tâm căn bản cũng không dùng lực quá lớn, vừa nhìn đã biết anh giả vờ, nhưng mà, nghĩ tới chuyện anh vừa bị thương khá nặng, cho nên cô cũng không thể không nhìn xem anh thế nào. Cô tức giận nói: “Anh không thể ngừng lại nghỉ ngơi một chút sao? Ở lại bệnh viện 1-2 ngày thì sao chứ? Anh lớn như vậy rồi còn sợ uống thuốc với chích thuốc, không biết xấu hổ sao?”
Hạ Minh Tuyên thấy cô tiến lại gần xem vết thương cho mình thì thừa cơ hội, kéo cô vào trong lòng.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm muốn giãy để tránh ra, nhưng lại sợ làm anh đau nên đành để yên. Cô nhìn anh hỏi lại: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hạ Minh Tuyên nhìn ánh mắt tức giận của cô thì mỉm cười nói: “Bảo anh ở lại cái chỗ quỷ quái này, cũng được, nhưng mà… em ở đây cùng với anh.”
Lâm Tố Tâm cười nòi: “Em vốn dĩ sẽ ở lại giám sát anh.”
Hạ Minh Tuyên cong môi cười, nụ cười mang theo phần tà mị: “Nếu đã như vậy, thì…”
Lâm Tố Tâm ngẩn người: “Anh… anh muốn làm gì? Anh còn đang bị thương đó, anh còn muốn làm chuyện xấu?! Hơn nữa, em chỉ ở lại đây giám sát anh, không phải muốn làm chuyện này với anh.”
Hạ Minh Tuyên lại cười, nụ cười càng thêm tà mị: “Em thân mến, ý anh nói là ngủ cùng anh.”
“Ngủ cái đầu anh ý.”
Hạ Minh Tuyên bày ra cái vẻ mặt vô tội nói: “Là do suy nghĩ của em không thuần khiết, sao có thể trách anh không biết xấu hổ chứ? Anh chỉ muốn là em cùng nằm ngủ với anh thôi, có một người ngồi bên cạnh nhìn mình ngủ thật là ngốc a.”
Lâm Tố Tâm chán nản.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.