Hạ Minh Tuyên nhìn một lượt, thấy không ai dám phản đối anh nữa thì hài lòng bảo người chuẩn bị đưa anh xuất viện.
Lúc Lâm Tố Tâm đi theo Giang Dịch Thâm vào trong phòng bệnh thì nhìn thấy Hạ Minh Tuyên đang ngồi dậy, dáng vẻ giống như chuẩn bị đi.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, bước nhanh tới bên giường bệnh.
Hạ Minh Tuyên nhìn thấy cô có chút không ngờ tới hỏi: “Tố Tâm? Sao em lại tới đây, không phải anh…”
Anh đã cố ý bảo Giang Dịch Thâm nói với Lâm Tố Tâm rằng vết thương của anh không có gì, đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi. Kết quả là, cô nhóc này lại đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh.
Ánh mắt hung dữ của Hạ Minh Tuyên b.ắ.n thẳng vào Giang Dịch Thâm, lạnh lùng hỏi: “Ai cho cậu đưa cô Lâm tới đây? Lời nói của tôi giờ như gió thoảng rồi sao?”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm sầm xuống, hai tay ôm má anh, quay đầu anh lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh Tuyên hung hăng nói: “Anh đừng có mắng Học trưởng Giang. Nếu không phải học trưởng đưa em tới đây em còn không biết anh bị thương nặng như vậy. Vết thương dài như vậy, sâu như vậy, anh không cảm thấy đau sao? Ngồi dậy như thế này làm gì? Xem ra anh không có việc gì đúng không?”
Lâm Tố Tâm nói đến đây thì đập mạnh vào vai anh một cái.
Vẻ mặt của Hạ Minh Tuyên lập tức thay đổi. Anh vốn mất nhiều m.á.u nên sắc mặt đã tái nhợt, vì cú đập của cô mà mặt càng thêm trắng bệch, nhịn không được bèn kêu lên một tiếng.
“A…”
Hạ Minh Tuyên đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Cái người này, em đang mưu sát chồng a?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2681-co-lam-v587.html.]
Lâm Tố Tâm cười lạnh: “Anh không phải rất khỏe sao? Anh không phải đang muốn xuất viện sao? Vậy sao lại còn kêu như gặp quỷ vậy?”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên rất ít khi nhìn thấy cái dáng vẻ tức giận như vậy của Lâm Tố Tâm nên ngây người, đồng thời có chút chột dạ nói: “Anh chỉ là muốn về nhà dưỡng thương mà thôi.”
Lâm Tố Tâm lạnh lùng nói: “Về nhà? Anh nói đùa kiểu gì vậy? Anh còn định ngồi máy bay 7-8 tiếng để bay về Hải Thị sao?”
Hạ Minh Tuyên vội giải thích: “Chúng ta có thể ở khách sạn một hai ngày. Nhưng mà anh còn có việc, hôm sau còn phải đi. Hơn nữa, em cũng nghe bác sỹ nói rồi đúng không? Anh chỉ là bị thương phần mềm, sẽ rất nhanh liền.”
Lâm Tố Tâm lại trừng mắt với anh: “Đúng vậy, chỉ là ngoại thương. Anh không chịu chụp phim, lại không chịu ở lại viện theo dõi, nói chỉ là ngoại thương, anh là chuyên gia hay bác sỹ là chuyên gia?”
Hạ Minh Tuyên thấy cái dáng vẻ không chịu lùi bước của cô cũng không dám chọc cô nữa, đành cười gượng nói: “Em à, thân thể anh anh hiểu rõ nhất, chẳng lẽ anh lại còn cố tình khiến mình bị thương nặng hơn sao?”
Lâm Tố Tâm không d.a.o động: “Anh có cố tình hay không em không biết, em chỉ biết, nếu anh không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện theo dõi, em sẽ khiến anh bị thương nặng thêm.”
Nói rồi, cô tiến tới một bước, nếu anh dám nói một chữ “không” khẳng định sẽ ăn một cái đập nữa.
Hạ Minh Tuyên nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô thì có chút không tin được vào mắt mình.
Con thỏ con nhà anh từ lúc nào trở nên hung hãn như vậy? Dám đánh m.ô.n.g lão hổ như anh, thì không phải là thỏ con mà là mẹ hổ rồi…
Cuối cùng anh đã hiểu, cái gì gọi là hổ lạc đồng bằng bị thỏ khinh. Nếu không phải anh bị thương, con nhóc này sao dám diễu võ dương oai trước mặt anh. Có như vậy, anh lại chẳng cho cô hưởng chút gia pháp ấy chứ. Nhưng mà giờ, anh cử động người là thấy đau nhức, căn bản không có biện pháp nào chống lại cô.