Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tố Tâm ngây người hỏi: “Khuyên anh ấy… cái gì?”
Khi Giang Dịch Thâm lái xe đưa Lâm Tố Tâm tới bệnh viện cô mới hiểu được ý tứ trong câu nói nhờ cô khuyên giải của Giang Dịch Thâm.
Trên lưng Hạ Minh Tuyên có một vết cắt lớn dài đến 30cm, lại còn rất sâu nên mất khá nhiều máu. Cũng may đưa tới bệnh viện kịp thời, bệnh viện đã nhanh chóng truyền m.á.u cho anh, khâu vết thương lại. Cho tới gần 12 giờ đêm, Hạ Minh Tuyên mới thoát khỏi nguy hiểm, được đưa tới phòng bệnh.
Bác sỹ điều trị cho anh nói, mặc dù miệng vết thương của Hạ Minh Tuyên dài và sâu như vậy nhưng trong lúc nguy cấp, anh cũng đã né được nên không chạm vào những vị trí nguy hiểm, cơ bản là vết thương phần mềm, chịu khó điều dưỡng vài ngày là có thể hồi phục tốt.
Nhưng mà, để đảm bảo an toàn, vẫn nên chụp CT cho anh, để phát hiện chỗ xương bị gãy, hơn nữa, tốt nhất là ở lại viện theo dõi thêm mấy này, đề phòng có dấu hiệu chấn động não.
Bởi vì Hạ Minh Tuyên – một nhân vật như vậy, tới khám bệnh nên bệnh viện đã cử một giáo sư có tiếng tới khám. Vị giáo sư này ngoài chẩn bệnh tốt cũng vô cùng khách khí, đưa ra ví dụ đầy đủ, nhưng mà, Hạ Minh Tuyên lại không chịu hợp tác.
“Tôi nói rồi, tôi không có vấn đề gì, mau mau đưa tôi xuất viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2672-ngai-ha-mong-ngai-nhan-nai-mot-chut.html.]
Mê Truyện Dịch
Mặc dù sau lưng phải khâu rất nhiều mũi, chỉ có thể nằm ghé trên giường bệnh, nhưng mà không thể làm giảm cái vẻ cường ngạnh của Hạ Minh Tuyên. Anh cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bác sỹ điều trị cùng trợ lý trước mặt, ánh mắt đen nhánh đầy vẻ không kiên nhẫn.
Bác sỹ lại lên tiếng khuyên: “Hạ tiên sinh, mong ngài kiên nhẫn một chút. Bệnh viện chúng tôi có điều kiện tốt nhất ở đây, thường xuyên đón tiếp các vị chính khách tới khám chữa bệnh, khẳng định có thể khiến cho ngài cảm thấy giống như ở nhà vậy. Vết thương của ngài mặc dù đã được chữa trị, nhưng mà đề phòng có bất trắc, ngài vẫn nên ở đây theo dõi thêm mấy ngày. Còn nữa, chụp CT xương khớp…”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng cắt ngang lời ông ta nói: “Không hiểu tôi nói gì sao? Tôi muốn xuất viện.”
Người trợ lý cũng vội vàng lên tiếng khuyên giải: “Tam thiếu gia, ngài ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2 ngày đi. Ngài xem vẫn còn phải truyền nước như vậy, sao có thể xuất viện được? Hơn nữa, nếu vội vàng xuất viện như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi biết ăn nói thế nào với bà chủ ở nhà chứ?”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên sầm xuống, giọng nói thêm lạnh: “Các người không nói thì mẹ tôi làm sao mà biết được tôi bị thương? Nếu để tôi biết có người không quản được miệng mình, tôi sẽ khiến người đó không bao giờ dùng được miệng để nói chuyện nữa.”
Những người khác vốn định lên tiếng khuyên Hạ Minh Tuyên ở lại bệnh viện, nhưng thấy anh nói vậy thì lập tức lùi lại, không ai dám lên tiếng nữa.
Mẹ Hạ tuy rằng là người trên nhưng hiện giờ, ở Hạ gia, Hạ Minh Tuyên mới là người cầm quyền, nếu vì lấy lòng lão thái thái mà đắc tội Hạ tam thiếu, chỉ sợ c.h.ế.t sẽ đặc biệt khó coi.