Lúc bắt đầu quay, Thượng Thanh Hoa cũng giảng giải cho cô biết về nhân vật mà cô diễn này.
“Dựa theo kịch bản của MV này, nhân vật của cô là bạch y thiếu nữ phiêu phiêu mờ ảo, đa phần là quay bóng dáng của cô, một phần quay cận hơn sẽ có một lớp lụa mỏng che mờ, chỉ là không có cơ hội cho cô lộ khuôn mặt, hy vọng cô không để ý tới vấn đề này.”
Lâm Tố Tâm làm sao có thể ngờ được Hạ Minh Tuyên sẽ quản cả chuyện này chứ, cho nên nhanh chóng gật đầu: “Tôi là một người mới, sẽ không để ý cũng không ngại. Nếu đã đồng ý tham gia diễn xuất, tôi sẽ nhất định dựa theo chỉ dẫn của đạo diễn, kịch bản như thế nào tôi sẽ diễn như vậy.”
Thượng Thanh Hoa tươi cười, hài lòng.
Mê Truyện Dịch
Nếu cô bé này không có một vị kim chủ đứng sau gây khó dễ thì đúng là một viên kim cương quý giá, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn có tài năng, thái độ lại vô cùng tốt, cũng không ỷ vào mình có tiền có tài mà gây khó dễ với người khác, vô cùng khiêm tốn.
Rất nhiều thiên kim tiểu thư hay hào môn thiếu gia mỗi khi vào đoàn làm phim, đa phần không coi ai ra gì, luôn thể hiện thái độ khinh khỉnh coi thường mọi người, hoặc là vô cùng xa cách. Những người khiêm tốn, chịu khó học hỏi người khác rất ít.
Có điều, họ không mọi đợi là, đại bộ phận những người có tiền này đối với bọn họ vô cùng khách khí, nhưng mà, kỹ thuật diễn, kinh nghiệm, quy tắc ngầm này thực là vô cùng tệ hại. Tệ hại hơn nữa là người ta chưa chắc đã chịu dạy bọn họ, có dạy thì chưa chắc họ đã chịu học. Trong khi những cái đó lại là những người muốn bạo hồng ở giới giải trí này cần phải nắm vững.
Phó Tử Khâm luôn theo sát bên cạnh Lâm Tố Tâm cũng rất hài lòng. Cái vị thiên vương Thượng Thanh Hoa này không nhắc tới một chữ Hạ tam thiếu với Từ Tiêu Ý, cũng trực tiếp ôm trách nhiệm vào người, không đem chuyện không cho phép lộ mặt nói với Lâm Tố Tâm. Đối với một người như vậy, nếu tam thiếu gia biết, chắc chắn sẽ rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2592-tam-thieu-gia-quan-that-nhieu.html.]
Ở trong trạng thái mọi người đều hài lòng, công việc tiến triển vô cùng thuận lợi. Đến buổi chiều hôm sau đã hoàn thành được hơn nửa số cảnh quay.
Dựa theo bố trí của đạo diễn, những cảnh quay hai ngày đầu này chính là quay Thượng Thanh Hoa, còn có một số ít cảnh anh ta và Lâm Tố Tâm vui đùa bên bờ biển. Trong các cảnh quay, Lâm Tố Tâm cơ bản chỉ làm nền, có Thượng Thanh Hoa hướng dẫn, cô chỉ cần làm theo những yêu cầu của anh ta là được.
Tới ngày thứ ba, các cảnh quay không còn nhiều lắm, chủ yếu là cảnh Lâm Tố Tâm đánh đàn dương cầm.
Lúc nhìn thấy nhân viên đoàn làm phim đang đặt chiếc đàn dương cầm cỡ lớn trên bờ cát, Lâm Tố Tâm suýt chút nữa hét váng lên. Bởi vì, đây là chiếc đàn dương cầm vô cùng nổi tiếng của Đức, chiếc đàn dương cầm chín thước của nhà Batiste, giá trị cũng phải trăm vạn trở lên, người thường không thể mua nổi.
Kiếp trước, lúc Lâm Tố Tâm còn học ở Học viện Âm nhạc Thiên Hải, trường cũng có mấy cái đàn như vậy. Mỗi lần sử dụng đều phải xin phép ban giám đốc trường, đồng ý mới được phép ngồi đàn.
Lâm Tố Tâm thật sự không ngờ được Thượng Thanh Hoa lại dám bỏ tiền nhiều như vậy. Ở khách sạn 5 sao cũng được đi, nhưng mà lại còn đưa một cái dương cầm đắt tiền như vậy tới đây. Muốn vận chuyển một chiếc dương cầm như thế này đến đảo, khẳng định sẽ vô cùng phức tạp.
Thượng Thanh Hoa nhìn ánh mắt sáng lóa của Lâm Tố Tâm thì mỉm cười hỏi: “Cô cũng hiểu về dương cầm sao? Trình diễn dương cầm cỡ lớn yêu cầu kỹ thuật biểu diễn rất cao, cho nên tôi mới phải phỏng vấn nhiều người như vậy.”
Lâm Tố Tâm cười nói: “Kỳ thực, tùy tiện chọn một sinh viên hệ dương cầm của Học viện Âm nhạc đều có thể trình diễn rất tốt.”
Thượng Thanh Hoa nhún vai nói: “Tôi cũng đã thử qua. Đúng là có thể đàn không tồi, nhưng giọng lại không tốt, không có cơ sở vũ đạo. Đúng rồi, đàn dương cầm này là cô từng nhìn thấy trong văn phòng của Từ Tiêu Ý sao? Đó là chiếc đàn dương cầm phiên bản giới hạn của Steinway. Tôi vốn dĩ là nhìn trúng cái đàn đó, đáng tiếc là, dù tôi có nói thế nào, anh ta cũng không cho tôi chạm vào một cái, chứ đừng nói là cho tôi mang đi như thế này.”