Tin tốt lành cuối cùng là, sau một tháng lúc nào cũng dính bên cạnh người cô, Hạ tam thiếu, không thể không làm việc, cần phải xuất ngoại một chuyến, hơn nữa, nhìn cái dáng vẻ không hài lòng của anh ta, xem ra thời gian đi không hề ngắn.
Lúc biết được thông tin này, Lâm Tố Tâm âm thầm thở phào một hơi, thiếu chút nữa thì vui mừng mà nhảy lên.
Mỗi ngày đều có một kẻ đạo mạo sắc lang như vậy nằm bên cạnh người, cảm giác quá khó chịu đi, cho dù đó là một sắc lang đẹp đẽ gợi cảm đi chăng nữa… thì… thì cũng có cảm giác không an toàn.
Đấy là chưa kể, ngày nào cũng can thiệp vào việc học hành, tập luyện của cô, dù cô kén ăn, hay trước khi ngủ không đánh răng cũng đều hỏi tới, thật sự là quá phiền phức mà.
Tự do, lâu quá rồi tự do mới tới.
Mặc dù Lâm Tố Tâm nỗ lực khống chế vẻ mặt của mình, cố gắng bày ra cái vẻ vô cùng buồn khổ, vô cùng tiếc nuối, nhưng mà Hạ Minh Tuyên vẫn nhìn ra được cái vẻ vô cùng vui sướng của cô.
Anh nhướng mày hỏi: “Thế nào? Nghe nói anh phải đi, em vui thế sao?”
Lâm Tố Tâm ra sức lắc đầu phủ nhận: “Sao lại thế được chứ? Sao anh có thể nghi oan cho em như vậy? Nghe nói anh phải đi, em đau lòng muốn chết. Anh vứt em ở nhà một mình, em nên làm sao bây giờ a?”
Hạ Minh Tuyên nghe vậy thì cong miệng cười: “Nếu luyến tiếc như vậy… chi bằng… em đi cùng với anh. Anh đi đến đâu, em cũng đi tới đó. Chúng ta một giây cũng không xa rời.”
Lâm Tố Tâm suýt cắn đứt đầu lưỡi mình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cô lắp bắp: “Vậy… vậy cũng không được, sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, sẽ bị người khác nói a.”
Hạ Minh Tuyên bật cười nói: “Sẽ không thế đâu. Anh là ông chủ, ai dám nói gì anh chứ?”
Lâm Tố Tâm nói: “Vẫn không tốt lắm. Em còn phải đi học nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2552-anh-phai-di-em-rat-vui.html.]
Hạ Minh Tuyên không thể ý, thản nhiên nói: “Đi học thì có thể xin nghỉ.”
“Nhưng mà, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của em!” Lâm Tố Tâm cố biện hộ.
Hạ Minh Tuyên vẫn thản nhiên: “Vậy thì tìm người dạy kèm cho em, hoặc là trực tiếp bảo trường học để em vượt qua kỳ thi. Ở Ngân Diệu, em cảm thấy có người dám để em không đủ điểm sao?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm bị cái giọng điệu thản nhiên của Hạ Minh Tuyên làm cho cứng họng.
Cô gượng cười: “Căn bản cũng không phải không có chuyện gì. Em cũng phải đi học thật mà. Hơn nữa, tuần sau em sẽ không ở trường học, em phải tham gia quay MV.”
Hạ Minh Tuyên sờ sờ cằm nói: “A, đúng vậy, anh nhớ ra rồi, tuần sau em phải đi đảo Bali.
Lâm Tố Tâm gật đầu.
Hạ Minh Tuyên nói tiếp: “Anh sẽ gọi điện thoại đến Băng Toản báo em sẽ không đi. Anh không ở bên cạnh, em đi ra nước ngoài một mình, cùng với một đám đàn ông như vậy, thật sự không yên tâm a.”
Lâm Tố Tâm dậm chân, không còn duy trì được cái dáng vẻ ôn nhu nữa, hung dữ nói: “Anh… anh đừng gây rối nữa được không? Em vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này, nếu anh khiến em không đi được, sau này anh đừng mong em nói chuyện với anh nữa. Còn nữa, cái gì mà ở cùng một chỗ với cả đám đàn ông? Anh nói chuyện có thể nói cho đúng không?”
Hạ Minh Tuyên thích cái dáng vẻ lúc tức giận này của cô, vẻ mặt tươi cười, chậm rãi đi tới gần cô, nâng mặt cô lên.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Tóm lại, em là không muốn đi công tác cùng với anh, có phải không?”