Nhưng mà Lâm Tố Tâm còn chưa kịp đắc ý, Hạ Minh Tuyên đã phản ứng trở lại.
Anh đưa tay kéo thân hình mảnh khảnh của cô lại, ôm chặt vào trong lòng.
Thân thể mảnh khảnh của Lâm Tố Tâm bị siết vào thân thể rắn chắc của người đàn ông khiến cô bị đau nhíu mày.
Hạ Minh Tuyên túm cằm cô, tiếp theo dành cho cô một nụ hôn sâu, còn không khách khí cắn lên môi cô.
Một lúc sau, Hạ Minh Tuyên mới buông cánh môi cô ra, tà mị nói: “Thỏ con, cái này mới gọi là hôn, hiểu không? Hơn nữa, muốn hối lộ anh chỉ một nụ hôn không thể đủ, ít nhất… cũng phải nhảy thoát y. Thế nào? Cần chỉ đạo kỹ thuật không? Anh có thể dạy em a…”
Lâm Tố Tâm xoa xoa vùng môi bị anh cắn, cảm thấy môi có chút sưng thì trong lòng vô cùng buồn bực. Cô trừng mắt nhìn anh nói: “Anh là chó sao? Sao suốt ngày cắn người!”
Hai mắt Hạ Minh Tuyên nheo lại, nụ cười trên mặt thêm phần nguy hiểm: “Lá gan của em ngày càng lớn a. Dám gọi người đàn ông của mình là chó?”
Lâm Tố Tâm hất cầm, nói vẻ mỉa mai: “Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không sao lần nào anh cũng cắn người? Hơn nữa đều cắn ở những chỗ người khác có thể nhìn thấy được. Anh có biết bị người ta nhìn thấy dấu vết xấu hổ thế nào không?”
Hạ Minh Tuyên bật cười, cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh không cảm thấy điều này có gì xấu hổ. Đánh dấu thông báo chủ quyền mới là điều quan trọng nhất. Hiện giờ, nếu dấu vết hoan ái giữa hai người bị người khác nhìn thấy được, khẳng định những người đàn ông mơ ước tới cô đều sẽ không đánh mà tan. Nếu còn không thức thời, sẽ thật sự bỏ mạng…
Anh mắt của Hạ Minh Tuyên đảo qua cái cổ áo hơi hé của Lâm Tố Tâm, nhìn thấy phần xương quai xanh tinh tế xinh đẹp lấp ló dưới cổ áo đầy mê hoặc thì l.i.ế.m môi nói: “Vậy thì từ giờ, sẽ không để lại dấu vết ở những chỗ có thể nhìn thấy được, lưu lại ở những chỗ không nhìn thấy được, là được đúng không?”
“Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2521-da-mat-con-day-hon-tuong.html.]
“Ấy… anh muốn làm gì?”
Hạ Minh Tuyên cong môi cười, “Làm chồng, em có yêu cầu, anh cần phải thỏa mãn. Nếu em nói, không thể cắn ở những vị trí người khác có thể nhìn thấy thì anh sẽ thỏa mãn em.”
Nói xong, Hạ Minh Tuyên cúi đầu khẽ hôn ở phía sau tai cô một cái, đồng thời cắn nhẹ một cái. Chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên, lỗ tai của Lâm Tố Tâm đã đỏ hồng, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên, trên làn da cũng lưu lại một dấu hôn đỏ hồng, rất thu hút mắt nhìn.
Lâm Tố Tâm tức muốn bốc khỏi nói: “Anh… anh quả là…”
“Anh quả thực là cái gì?” Hạ Minh Tuyên lờ đi ánh mắt muốn g.i.ế.c người của cô, tiếp tục hôn lên cái miệng nhỏ còn muốn ồn ào của cô, thêm một nụ hôn sâu.
Lâm Tố Tâm muốn nhấc chân lên đá anh, nhưng mà bây giờ Hạ tam thiếu đối với những phản kháng của thỏ con nhà mình đã biết cách ứng phó, chỉ nhẹ nhàng nhích người sang một bên đã có thể tránh được Phật Sơn Vô ảnh cước của cô.
Cuối cùng, Hạ tam thiếu hài lòng buông tay ra.
Lâm Tố Tâm quả thực không biết nói gì.
Hiện giờ, cô đã không còn quá rối rắm khi bị Hạ Minh Tuyên hôn tới hôn lui nữa. Cũng không phải chưa xảy ra chuyện gì nên cô cũng không còn làm ra vẻ nữa. Nhưng mà, cái tên này sao lại ấu trĩ như vậy a? Chỉ vì một câu nói của cô, “không muốn người khác nhìn thấy dấu hôn” nên anh ta lập tức trừng trị cô một phen như vậy?
Mê Truyện Dịch
Hơn nữa, lúc hai người lôi lôi kéo kéo, anh còn không cẩn thận mà làm rớt một cái cúc áo sơ mi của Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm túm chặt vị trí áo bị đứt cục, ánh mắt bực tức nhìn Hạ Minh Tuyên: “Cái loại hành vi này của anh không khác gì chó cắn người.”