Lâm Tố Tâm không còn gì để nói về hành vi của Phùng Tư Tư.
Thông thường khi các công ty sản xuất phim tổ chức thử vai, để không để lộ bí mật thương mại của công ty, trừ nhân viên của công ty, tất cả đều không được phép chụp ảnh.
Những người tham gia thử vai cũng đều biết điều, tuyệt đối không làm ra hành động gây hiểu nhầm.
Như Phùng Tư Tư cố tình giấu điện thoại để chụp ảnh, nếu chẳng may bị phát hiện, rất có thể sẽ bị cho là gián điệp thương mại của các công ty đối địch và xử lý, sẽ gây ra phiền phức không nhỏ. Đặc biệt, Phùng Tư Tư còn là thực tập sinh ký hợp đồng với Giải trí Băng Toản, nếu xảy ra chuyện này trong thời gian thực tập sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy.
Lâm Tố Tâm chỉ có thể vui mừng vì cô gái không biết sống c.h.ế.t này thật may mắn, không những không bị phát hiện mà hình như còn chụp được ảnh mong muốn.
Cô nhào qua nhìn màn hình điện thoại cùng Phùng Tư Tư.
Có thể thấy khi Phùng Tư Tư đang quay, điện thoại bị rung liên tục nên trên màn hình gần như chỉ có một bóng trắng, trong màn hình mơ hồ, miễn cưỡng có thể nhận ra mấy người ngồi ở ghế giám khảo.
Phùng Tư Tư hưng phấn nói: “Thế nào? Nam thần của tớ có phải là vô cùng đẹp trai không?”
Lâm Tố Tâm giật giật khóe miệng.
Nói thật, cô căn bản nhìn không ra những bóng người mơ hồ này là ai, nếu không phải trưa nay vừa gặp Thượng Thanh Hoa, biết hôm nay anh ta mặc áo sơ mi sọc xanh đậm, thì cô thật sự không thể phân biệt anh ta với người khác.
Tuy nhiên, để không đả kích Phùng Tư Tư, cô vẫn chỉ vào bóng người màu xanh đậm ở giữa màn hình và nói: “Ừm, chiếc áo sơ mi này của Thiên vương Thượng đúng là khí chất……”
Thấy Phùng Tư Tư vui vẻ cất điện thoại đi, Lâm Tố Tâm không nói gì nữa, cũng cảm thấy tâm trạng của cô ấy rất tốt, việc thử vai thất bại dường như không ảnh hưởng đến cô ấy chút nào.
Hết giờ nghỉ trưa, Lâm Tố Tâm chào tạm biệt Phùng Tư Tư và tiếp tục đến lớp học của nhóm sáng tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2231-co-ay-la-dich-than-anh-goi-den.html.]
Do bỏ lỡ một tiết học, Lâm Tố Tâm lắng nghe rất cẩn thận, cũng cảm thấy rằng mình không theo kịp tiết tấu của giáo viên. Cô là người mới bắt đầu học âm nhạc điện tử, thiếu tiết học lần trước cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của cô.
Lạc Phi Vũ ngồi bên cạnh kéo tay áo của cô, bí mật nhét một cuốn sổ qua và nói: “Đây là ghi chép của tôi trong buổi học trước, cô có thể xem qua, sau buổi học hỏi thêm giáo viên, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nhận lấy cuốn sổ, sững sờ một hồi. Bởi vì cô không ngờ Lạc Phi Vũ lại giúp cô như thế này.
Mặc dù cô và Lạc Phi Vũ học cùng trường, nhưng hai người hoàn toàn không quen biết nhau, đến Băng Toản mới dần trở nên quen thuộc, hơn nữa bây giờ họ còn là đối thủ cạnh tranh. Theo tỷ lệ loại trừ của nhóm sáng tác, cuối cùng chỉ có một người giành chiến thắng. Cô ấy giúp cô như vậy, là việc tương đối không có lợi.
Ngoại trừ Lạc Phi Vũ, những học sinh khác trong nhóm sáng tác không hề có ý định giúp đỡ Lâm Tố Tâm, mà ngược lại còn có chút hả hê.
Lâm Tố Tâm mỉm cười với cô ấy và nói “cảm ơn” một cách chân thành.
Hành vi này của Lạc Phi Vũ khiến thiện cảm của Lâm Tố Tâm đối với cô ấy tăng gấp đôi. Bây giờ một người con gái có tấm lòng bao dung như cô ấy quả là hiếm thấy.
Học được nửa buổi thì đột nhiên có người gõ cửa phòng học.
Giáo viên tạm dừng bài giảng và đi tới mở cửa.
Đứng ở cửa là Giám đốc Hồ, chủ nhiệm của nhóm sáng tác.
Giám đốc Hồ gật đầu với giáo viên đứng lớp, nói xin lỗi, sau đó quay vào lớp và nói: “Em Lâm Tố Tâm, phiền em ra đây một lát.”
“Em ạ?” Lâm Tố Tâm bất ngờ chỉ vào bản thân, không hiểu tại sao Giám đốc Hồ lại tìm cô vào lúc này.
Giám đốc Hồ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhanh lên, có chuyện gấp.”