Nhưng mà, cô ấy lại nghĩ ra một vấn đề khác, Lâm Tố Tâm khi nóng khi lạnh với anh trai cô ấy, lẽ nào là chê anh trai cô ấy quá già rồi sao? Tuy nhiên, ba mươi cũng chưa phải là quá già, anh trai cô ấy cũng rất đẹp trai, vừa có tiền vừa có tài, là kiểu ông chú được ưa thích nhất hiện nay, không lẽ cô không có mắt nhìn như vậy?
Từ Tiêu Vân trừng mắt nhìn Thượng Thanh Hoa và biện bạch cho anh trai: “Anh nói nhảm gì vậy? Anh em cũng có giá không kém gì anh đâu! Nhưng mà, việc Lâm Tố Tâm muốn ở lại nhóm sáng tác cũng có thể là vì ngưỡng mộ anh em. Cô ấy hiện đang đứng đầu nhóm sáng tác!”
Thượng Thanh Hoa sờ sờ cằm nói: “Vậy sao?”
Từ Tiêu Vân gật đầu và nói thêm: “Nhưng lúc cô ấy thi nhóm ca sĩ, thành tích cũng nằm trong top ba. Chị Irene từng muốn chuyển cô ấy khỏi nhóm sáng tác, nhưng anh trai em không muốn cho cô ấy đi.”
Thượng Thanh Hoa không nói gì nữa, chỉ cười nói: “Em vừa nói cô ấy tên là gì?”
“Lâm Tố Tâm.”
Thượng Thanh Hoa vỗ đầu cô nói: “Được, anh biết rồi. Tiểu Vân Tử, mau đi nghỉ ngơi đi, đây là giờ ngủ trưa của em mà.”
Từ Tiêu Vân bị xoa đầu như cún con, liền tức đỏ mặt nói: “Đừng có xoa đầu em, anh coi em là trẻ con sao? Đứng lại, anh muốn đi đâu?!”
Đôi mắt đào hoa tươi cười của Thượng Thanh Hoa chớp chớp, đùa giỡn nói: “Lúc anh biết em, không phải em vẫn còn vị thành niên sao? Trong mắt của anh Thượng, em vĩnh viễn là một cô gái nhỏ.”
Nói xong, anh ta đút tay vào túi, ưu nhã xoay người đi về phía thang máy.
Từ Tiêu Vân vốn tưởng rằng anh ta định chuồn đi, vẫn đang nghĩ cách ngăn anh ta lại, xem có nên báo cho quản lý của anh ta không. Không ngờ, anh ta lại đổi ý và đi vào trong công ty.
Cô ấy thầm thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2222-trau-gia-gam-co-non.html.]
Tên này thực sự quá khó đối phó, mỗi lần hợp tác với anh ta đều hỗn loạn. Sao hôm nay lại nghe lời như vậy? Lẽ nào thực sự tìm thấy lương tâm rồi?
……
Sau khi Lâm Tố Tâm chia tay Từ Tiêu Vân, trực tiếp quay về phòng nghỉ của thực tập sinh.
Mê Truyện Dịch
Cô không ngạc nhiên khi thấy Phùng Tư Tư có chút bơ phờ, đang uể oải dựa vào sô pha nghịch điện thoại.
Lâm Tố Tâm bước đến và hỏi về tình hình thử vai lúc sáng của cô ấy.
Phùng Tư Tư thở dài nói: “Chỉ là đi lướt qua thôi, nhân viên bảo tớ hát một bài, còn chưa hát xong đã bị cắt ngang và bảo tớ đi. Từ đầu đến cuối chưa đầy ba phút……”
Lâm Tố Tâm an ủi cô ấy: “Điều đó cũng không tính là gì, cậu thấy đấy, bao nhiêu sao nữ nổi tiếng cũng không qua được buổi thử vai, cậu không qua cũng là chuyện bình thường!”
“Tớ cũng biết lý lẽ đó, nhưng tớ vẫn có chút buồn bực.” Phùng Tư Tư nói xong, đột nhiên có chút vui mừng nói: “Nhưng Tô Đường còn không bằng tớ, cậu ta vào chưa đầy một phút đã bị đuổi ra rồi. Nghe nói, cậu ta vừa vào còn chưa kịp đứng vững, Thiên vương Thượng đã nói rằng trông cậu ta quá tầm thường và đuổi cậu ta đi, ngay cả cơ hội để hát cũng không cho!”
Lâm Tố Tâm bật cười, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tô Đường đang ngồi trên ghế sô pha trong góc.
Nếu là bình thường, cậu ta chắc chắn sẽ đến chế nhạo bọn họ, nhưng hôm nay, có lẽ là do chịu đả kích quá lớn, cũng cảm thấy mất mặt khi buổi sáng mang việc thử vai ra khoe khoang, vì vậy dứt khoát giả vờ như không nhìn bọn họ.
Phùng Tư Tư cười hi hi và nói: “Mặc kệ cậu ta, tớ bảo này, Tố Tâm, lúc thử vai tớ đã giấu điện thoại trong tay áo, lén chụp Thiên vương Thượng! Nào, tớ cho cậu xem!”
Phùng Tư Tư hào hứng mở album ảnh trên điện thoại và mở ảnh ra.