Lâm Tố Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng cố tình gây sự như vậy nữa được không?”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, nói: "Như này sao lại gọi là cố tình gây sự được? Rõ ràng em nói muốn làm vị hôn thê của anh, đêm qua lừa anh lên giường, trời vừa sáng đã trở mặt không nhận người nữa rồi? Cái này gọi là gì nhỉ... Tình nghĩa bội bạc sao?"
Lâm Tố Tâm trợn mắt không dám tin, nhất thời không biết nên phản bác lại anh như thế nào. Sao anh có thể nói được mấy lời như vậy chứ! Rõ ràng anh nửa lừa nửa ép buộc đè cô xuống giường, suýt chút nữa ăn xong lau sạch, kết quả lại biến thành cô bội bạc tình nghĩa rồi?!
Da mặt Lâm Tố Tâm chưa dày được như anh nên chỉ có thể thua trận, nhẫn nhịn một hồi lâu mới nói: "Rõ ràng anh lợi dụng, được lợi còn khoe mẽ!"
Hạ Minh Tuyên cười nhẹ một tiếng, nói: "Anh lợi dụng cái gì cơ? Hôm qua còn bị em đá xuống giường..."
Nghe anh nhắc đến chuyện này, Lâm Tố Tâm lập tức có chút chột dạ.
Mặc dù nói hôm qua nhất thời ý loạn tình mê, suýt chút nữa bị ăn cô cũng rất ảo não, nhưng bầu không khí hôm qua tốt như vậy, rõ ràng cô cũng không có ý định phản kháng, vì sao.... Vì sao vẫn không tiếp nhận được Hạ Minh Tuyên? Không phải cô lãnh cảm đấy chứ? Nhưng mà lúc hôn hôn sờ sờ rõ ràng cũng rất có cảm giác mà?
Lúc Lâm Tố Tâm đang rầu rĩ, chợt phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Minh Tuyên đã nhích gần về phía cô, sống mũi thẳng của anh gần như chọc vào mặt cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác hỏi.
Hạ Minh Tuyên cười nhẹ nói: "Câu này anh nên hỏi mới đúng? Em muốn làm gì? Ăn xong lau sạch không nhận nợ sao? Đính hôn với anh khổ như vậy à? Hay là em không có chút tình cảm nào với anh sao?"
Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác không thở nổi trước mặt, trong lòng thầm kêu than: Quá khốn nạn, đây là chiêu mỹ nam kế mà!
Lâm Tố Tâm đẩy mạnh khuôn mặt anh đang càng ngày càng gần ra, cố gắng xem nhẹ sự thật rằng mặt cô đang nóng lên, cố gắng trấn tĩnh nói: "Anh... Anh đang nói gì vậy? Anh không muốn chỉ trong phút giây bốc đồng bây giờ mà sau này hối hận sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2161-cau-ba-ha-dung-my-nam-ke.html.]
Hạ Minh Tuyên bị cô đẩy ra cũng không tiếp tục lại gần nữa mà ngồi thẳng dậy, khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn cô: "Chuyện anh đã làm chưa bao giờ hối hận."
"Nhưng mà...."
Lâm Tố Tâm còn đang do dự, cô hơi nghiêng đầu lại nhìn thấy Hạ Minh Tuyên hơi nâng cằm liếc nhìn cô, có ý đồ rất rõ ràng trong đôi mắt đen kia, nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời thì anh chắc chắn sẽ cho cô 'nhan sắc' xem.
Cô mím môi sửa lời: "Tôi chưa từng nói không muốn đính hôn với anh. Tôi cảm thấy tiến triển quá nhanh, anh có thể cho tôi thời gian để suy nghĩ được không?"
Hạ Minh Tuyên nói: "Em muốn cân nhắc bao lâu?"
Lâm Tố Tâm nói: "Ừm.... Một hai năm đi."
"Một hai năm?" Vẻ mặt Hạ Minh Tuyên trở nên khá nguy hiểm, giọng nói của anh cũng trở nên có chút lạnh lẽo: "Em đang cố tình trì hoãn thời gian sao? Chút chuyện này phải cân nhắc một hai năm?"
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm cảm nhận được khí lạnh trên người anh, rụt cổ lại nhưng vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, nói: "Ít nhất cũng phải chờ tôi trưởng thành chứ? Hiện tại anh là người giám hộ của tôi, nếu như đính hôn thì có quá kỳ lạ rồi không? Hơn nữa chúng ta mới quen nhau mấy tháng, còn chưa hiểu rõ nhau, sao còn có thể đính hôn được chứ?"
Hạ Minh Tuyên nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: "Vậy ý của em là hẹn hò bao lâu mới có thể kết hôn?"
"Ít nhất một năm đi."
"Hẹn hò một năm rồi mới có thể đính hôn."
Lâm Tố Tâm cảm thấy câu này có gì đó không thích hợp nhưng ý trên mặt chữ hình như cũng không khác gì ý của cô lúc trước nên chỉ có thể gật đầu.