May là Phùng Tư Tư và Tô Đường chưa kịp cãi nhau, giáo viên đã thông báo bắt đầu vào học.
Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc đã là chín giờ tối.
Phùng Tư Tư chuẩn bị đến phòng tập của nhóm ca sĩ để tiếp tục tập luyện, nhưng Lâm Tố Tâm hôm nay từ buổi chiều đã bắt đầu cực kỳ buồn ngủ vì hôm qua bị mất ngủ, vì vậy quyết định về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Cô vừa ngáp vừa gọi điện cho Phó Tử Khâm.
Câu trả lời của Phó Tử Khâm lại nằm ngoài dự đoán của cô: “Cô Lâm, tối nay cậu ba đến công ty của cô. Cậu ấy nói sẽ nhân tiện đón cô về, cậu ấy không liên lạc với cô sao?”
Lâm Tố Tâm sững sờ, cúp điện thoại, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại khác.
Quả nhiên Hạ Minh Tuyên đã gọi cho cô hai cuộc, nhưng chiều nay lúc cô thu âm ở phòng thu đã chuyển sang chế độ im lặng nên cô không nghe thấy.
Cậu ba nhà họ Hạ thấy cô không nghe máy, nhưng cũng không tiếp tục gọi mà gửi cho cô một tin nhắn rất ngắn gọn, bảo cô ngoan ngoãn đợi ở công ty, xong việc anh sẽ đến đón cô.
Lâm Tố Tâm bối rối nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, không hiểu tại sao Hạ Minh Tuyên lại đột nhiên có suy nghĩ khác thường, muốn tới công ty đón cô. Không phải hai người họ đã ghét nhau và không còn gì để nói với nhau sao?
Hạ Minh Tuyên ngay cả nhìn thấy cô cũng thấy bực mình, tại sao còn đến đón cô? Lẽ nào có nguyên nhân gì đặc biệt?
Lâm Tố Tâm biết cô nên gọi lại cho Hạ Minh Tuyên, nhưng cô cầm điện thoại rất lâu, vẫn không thể nhấn nút gọi.
Kể từ sau tối hôm đó, mỗi khi nghe thấy Hạ Minh Tuyên nói chuyện với cô bằng giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, cô đều sẽ bất giác nghĩ đến ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm mà anh nhìn cô trước đó, khi nói chuyện mang theo ý cười và ngữ điệu hài hước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2061-chuc-anh-toi-nay-vui-ve.html.]
Mặc dù cô biết sau ngày hôm đó, Hạ Minh Tuyên có sự thay đổi như vậy là chuyện bình thường, nhưng cô không khỏi cảm thấy vô cùng chán nản, vì vậy cô càng không muốn nói chuyện với Hạ Minh Tuyên, sợ nghe thấy anh dùng ngữ điệu lãnh đạm khi nói chuyện với người lạ, điều đó sẽ khiến cô càng buồn hơn.
Do dự một lúc, Lâm Tố Tâm cuối cùng cũng hạ quyết tâm và gọi cho Hạ Minh Tuyên.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần, nhưng không có ai bắt máy.
Có vẻ như điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Lâm Tố Tâm nhớ lại một lúc, nhận ra mình trước đây luôn bất cẩn, lúc thì để im lặng quên điều chỉnh, lúc thì lại cố tình phớt lờ Hạ Minh Tuyên, cho nên thường không nghe điện thoại. Nhưng mỗi khi cô gọi cho cậu ba nhà họ Hạ, anh luôn lập tức bắt máy.
Mê Truyện Dịch
Bây giờ cậu ba nhà họ Hạ lại không bắt máy, cô mới nhận ra rằng bị từ chối nghe điện thoại là một việc khiến người ta không vui như vậy.
Điện thoại lại đổ chuông nhiều lần nhưng vẫn không có ai bắt máy, một lúc sau thì chuyển sang hộp thư thoại.
Lâm Tố Tâm lúng túng cúp điện thoại, tự hỏi không biết cô nên trực tiếp về nhà, hay đợi Hạ Minh Tuyên rảnh thì gọi lại cho cô?
Cô do dự chỉnh chuông điện thoại lên mức tối đa, sau đó cất điện thoại vào túi, khi thu tay lại thì chợt chạm vào một chùm chìa khóa. Đây là chìa khóa phòng thu mà Từ Tiêu Ý đưa cho cô lúc chiều, cô quên trả lại.
Lâm Tố Tâm ngẫm nghĩ, sau đó đến phòng giám đốc trước, Từ Tiêu Ý không có ở đó, cô trực tiếp đưa chìa khóa cho Thư ký Đổng, nhờ cô ấy trả lại giúp.
Lúc rời khỏi chỗ Thư ký Đổng đã là chín giờ rưỡi.
Lâm Tố Tâm vừa đi về phía thang máy vừa gọi lại cho Hạ Minh Tuyên.
Chuông điện thoại lại đổ vài lần nhưng vẫn không có ai nghe.