Từ Tiêu Ý đáp: “Đoạn này…… không phải do tôi viết.”
Thượng Thanh Hoa ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Ngoài anh ra, đây là lần đầu tiên tôi nghe được có người có thể viết ra khúc nhạc hợp ý tôi như vậy. Rốt cuộc là do ai viết, tôi muốn gặp người đó!”
Ánh mắt của Từ Tiêu Ý đặt vào một tờ A4 trên bàn, đó là nhạc phổ mà Lâm Tố Tâm vừa trả lại, bên trên nét bút đẹp đẽ ---- giống như chính cô ấy.
Anh ta thấp giọng nói: “Vừa rồi cậu…… không phải là gặp rồi sao?”
Thượng Thanh Hoa sửng sốt: “Vừa rồi tôi…… chờ chút, đừng nói với tôi là, người viết đoạn nhạc này chính là cô gái nhỏ vừa rời khỏi phòng làm việc của cậu nhé!”
Từ Tiêu Ý gật đầu.
Thượng Thanh Hoa thất thanh hét lên: “Đùa gì vậy? Cô ấy mới bao nhiêu tuổi mà có thể viết được bản nhạc như vậy? Hơn nữa, phần chuyển tiếp của bản nhạc rõ ràng là rất thuần thục, là tác phẩm của một nhạc sĩ rất có kinh nghiệm mới đúng!”
Phong cách âm nhạc thuần thục, đương nhiên là kết quả giúp đỡ chỉnh sửa của Từ Tiêu Ý.
Nhưng anh ta không nói ra điều này, mà nói: “Sao nào? Trên thế giới này không phải chỉ có mình cậu là thiên tài. Tôi nhớ lúc cậu ra mắt cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Chuyện này khác.” Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta nói: “Không đúng, anh nói tiểu nha đầu đó mười bảy, mười tám tuổi rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2051-mat-nhin-cua-thien-vuong-thuong.html.]
Từ Tiêu Ý đáp: “Đúng vậy, năm nay mười bảy tuổi. Cô ấy là thực tập sinh mới vào công ty năm nay, rất có thiên phú.”
Mê Truyện Dịch
Thượng Thanh Hoa lẩm bẩm nói: “Thật nhìn không ra, tôi còn tưởng cô ấy mới mười lăm tuổi! Nhưng mà, một cô gái có thể được cậu công nhận là có thiên phú, sau này sớm muộn cũng trở thành nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, tôi ký bài hát của cô ấy, cũng không coi là bị thiệt. Được rồi, tôi muốn bài hát này, anh mau giúp tôi liên hệ với cô ấy qua ký hợp đồng, tôi muốn đích thân gặp cô ấy!”
Từ Tiêu Ý liếc nhìn Thượng Thanh Hoa, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp lộ ra hứng thứ rõ rệt, rõ ràng là rất có cảm giác với bài hát của Lâm Tố Tâm.
Nếu một ca sĩ hoặc nhà sản xuất có hứng thú với một bài hát, việc tìm người sáng tác trao đổi là chuyện rất bình thường, cũng giúp cho hai bên hợp tác lâu dài hơn nữa, yêu cầu của Thượng Thanh Hoa cũng không có gì là không đúng.
Nhưng Từ Tiêu Ý nghĩ đến vừa rồi, sau khi Thượng Thanh Hoa nhìn thấy ngoại hình của Lâm Tố Tâm liền định để cô đi thử vai, trong lòng bất giác có chút không thoải mái.
Anh ta vô thức từ chối: “Cái này không cần đâu. Là thực tập sinh đang trong quá trình đào tạo của công ty, tất cả bản quyền tác phẩm của cô ấy đều thuộc sở hữu của công ty, bản thân cô ấy không có tư cách đàm phán.”
Thượng Thanh Hoa không vui nói: “Điều tôi ghét nhất ở những công ty lớn như các anh chính là điểm này. Thực tập sinh thì không có tư cách quyết định bán tác phẩm của mình cho ai sao?”
Từ Tiêu Ý nhẹ giọng chế nhạo: “Nếu cô ấy có tư cách quyết định, chưa chắc đã bán cho cậu.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Đùa gì vậy? Có thể sáng tác album cho tôi là vinh dự của tất cả các nhà sản xuất âm nhạc trong nước! Bao nhiêu người sẵn sàng làm mà không cần tiền! Một thực tập sinh như cô ấy, sao có thể từ chối một cơ hội như vậy?”
Từ Tiêu Ý lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tự luyến là một loại bệnh cần phải chữa!”
Thượng Thanh Hoa nhướng máy, nhưng không tức giận vì lời nói của Từ Tiêu Ý mà cười nói: “Thái độ của anh không bình thường nha. Tôi nói chuyện với cô gái đó thì sao? Chỉ là tán thưởng tài năng của cô ấy, cản trở gì anh sao? Tại sao anh lại ngăn cản tôi như vậy? Cô ấy có quan hệ gì với anh?”