Phát hiện ra điều này khiến Lâm Tố Tâm hơi kinh ngạc. Bởi vì trong ấn tượng của cô, Từ Tiêu Ý là một nghệ sĩ violin quốc tế trứ danh, tinh lực của con người có hạn, cho dù anh ta biết đàn piano, thì theo lý mà nói cũng không chuyên nghiệp như vậy mới đúng.
Nhưng mà, suy nghĩ này chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất.
Lâm Tố Tâm thử âm thanh xong, ngồi ngay ngắn cơ thể lại, hơi nghiêng về đằng trước, thả lỏng cơ bắp, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, bày ra một tư thế tiêu chuẩn, sau đó nhấn ngón tay, bắt đầu đánh bản nhạc của cô.
Mê Truyện Dịch
Bản nhạc này mặc dù được cô hoàn thành vội v àng, nhưng trước đây cô đã từng viết ca khúc trữ tình có cùng chủ đề, bây giờ chẳng qua là sửa chữa và hoàn thiện thêm chút để ứng phó với bài thi này mà thôi. Cho nên, cấu trúc tổng thể của bản nhạc vẫn rất hoàn chỉnh.
Vừa rồi, ban đầu cô chỉ muốn viết y nguyên bản nhạc trước đây, nhưng viết được một nửa, cô bỗng nhiên có linh cảm, cho nên mới sửa sửa xóa xóa nhiều như vậy.
Bởi vì, cô cũng không biết vì sao, cô lại đột nhiên nghĩ đến cái đêm cô và Hạ Minh Tuyên trải qua trên bờ biển.
Lúc đó bọn họ đã xích mích bởi vì tối hôm nọ suýt nữa thì “lau s.ú.n.g cướp cò”, cho nên mặc dù ngồi chung với nhau, nhưng không ai muốn nói với ai câu nào.
Rời xa ánh đèn và sương khói của thành phố, ánh trăng có vẻ sáng sủa và rực rỡ lạ thường, ánh sáng dịu dàng rải trên mặt biển yên ắng và thanh bình, để lại một hình ảnh phản chiếu sắc nét.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Hạ Minh Tuyên tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nỗi khiến người ta nín thở, mà ánh mắt của anh cũng vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức…khiến cô tưởng mình như đang nằm mơ.
Có lẽ, cô thật sự đang nằm mơ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1962-deu-tai-anh-trang-qua-hoan-my.html.]
Ngón tay của Lâm Tố Tâm nhẹ nhàng lưu loát lướt trên phím đàn, khúc nhạc thướt tha và lãng mạn tuôn ra theo đầu ngón tay của cô, như thể mang theo tình cảm nói không nên lời, kín đáo và bối rối, lặp đi lặp lại.
Đề thi Từ Tiêu Ý đưa cho cô chỉ yêu cầu viết một đoạn ngạc dài khoảng hai phút, nhưng bất tri bất giác, Lâm Tố Tâm đã hoàn thành ba vòng xoay nhịp điệu khác nhau.
Bộ “Ánh trăng màu trắng” này vốn được biết đến là thích hợp để chơi nhạc trữ tình, trong phòng cách âm của Từ Tiêu Ý lại trang bị thiết bị âm thanh tốt nhất, gần như khiến cô tìm lại được cảm giác biểu diễn trên sân khấu năm đó.
Trong lúc Lâm Tố Tâm đang đắm chìm trong âm nhạc thì bỗng nhiên, cô cảm thấy một luồng nhiệt quái lại từ phía sau, giống như có người nhích lại gần cô từ sau lưng, ngay sau đó, một bàn tay nóng bỏng vỗ lên gò má cô.
Lâm Tố Tâm sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, ngón tay nặng nề đè trên phím đàn, phát ra âm thanh quái lạ.
Tiếng đàn tuyệt đẹp như dòng nước bỗng dừng lại.
Cô bỗng nhiên quay đầu, phát hiện người đứng sau lưng thế mà lại là Từ Tiêu Ý.
Không biết anh ta đã đứng dậy khỏi bàn làm việc từ lúc nào, đi theo cô vào phòng đàn.
“Giám đốc Từ?”. Lâm Tố Tâm cảm thấy hai người quá gần nhau nên nhích sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách của hai người ra.
Cô đột nhiên phát hiện, sắc mặt Từ Tiêu Ý trông càng trắng bệch hơn, dáng vẻ anh ta khẽ cau mày càng toát lên sự trưởng thành nghiêm khắc, nhưng đôi mắt anh ta lại sáng đến đáng sợ, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng chăm chú lạ thường.
Lâm Tố Tâm nổi cả gai ốc, đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.