Chiếc đàn piano trong phòng làm việc của Từ Tiêu Ý không chỉ đồng nhất về kiểu mẫu mã, hơn nữa nhìn hoa văn trên nắp đậy thì chắc chắn vỏ ngoài đã được đặt làm theo yêu cầu, cả thế giới chỉ có một cái này, giá trị của nó càng khó có thể dự tính.
Lâm Tố Tâm quả thật không thể tin nổi, đối với một nghệ sĩ piano mà nói, một món bảo vật trân quý như vậy thế mà lại được giấu trong phòng làm việc của một công ty giải trí.
Không phải Từ Tiêu Ý học đàn violin sao? Anh ta đặt một cái đàn piano tốt như vậy trong phòng làm việc là muốn làm gì?
Từ Tiêu Ý khoanh hai tay trước ngực, dựa trên ghế dựa bằng da thật, lạnh lùng nói: “Cô đang nhìn cái gì thế?”
Lúc này Lâm Tố Tâm mới sực nhớ ra mình tới để giải thích với Từ Tiêu Ý chuyện xin nghỉ, thế mà lại nhìn cây đàn piano đến mất hồn.
Mê Truyện Dịch
Nhưng cho dù thế, ánh mắt cô vẫn không thể nào dời khỏi cây đàn, bật thốt lên: “Cái đàn piano này…là “Ánh trăng màu trắng” được sản xuất vào năm 1995?”
Từ Tiêu Ý nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Cô có thể nhận ra đây là đàn gì?”
Lâm Tố Tâm hưng phấn nói: “Đương nhiên rồi! Cây đàn nổi tiếng như vậy, sao tôi lại không biết! Tôi đã nghe nói từ lâu, trước đây đã từng nhìn thấy nó trong phòng trưng bày Steinway & Sons, bộ này lại còn được đặt làm!? Mỗi nghệ sĩ piano có nằm mơ cũng muốn một cái “Ánh trăng màu trắng” cho mình, đáng tiếc nó quá đắt, hơn nữa bây giờ dù có tiền cũng không mua được”.
Từ Tiêu Ý bất ngờ nhìn cô một cái, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1941-om-dui-cau-ba-ha.html.]
Tục ngữ nói, chuyên gia vừa ra tay, là biết có hay không. Lâm Tố Tâm vừa mở miệng nhắc đến tên của cây đàn này là Từ Tiêu Ý đã biết, trình độ chuyên nghiệp của cô về đàn piano chắc chắn không giống bình thường, ít nhất ánh mắt này nói rõ rất nhiều vấn đề.
Chuyện này cũng tương đối nằm ngoài dự liệu của anh ta, bởi vì theo sự quan sát mấy ngày nay của anh ta, mặc dù Lâm Tố Tâm rất có năng lực về phương diện sáng tác âm nhạc, nhưng nếu nói đến chuyện biểu diễn đàn piano thì có lẽ cách khá xa so với trình độ chuyên nghiệp.
Lâm Tố Tâm thấy Từ Tiêu Ý không nói gì, rốt cuộc cũng phát hiện mình kích động quá, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt của Từ Tiêu Ý rất kém, trông càng khó coi hơn là sau khi anh ta cãi nhau với chủ tịch vào lúc chiều tối, dưới mặt rõ ràng còn có một quầng xanh nhàn nhạt, trông chán chường hơn bình thường rất nhiều.
Lâm Tố Tâm giật mình trong lòng, biết tâm trạng của anh ta vẫn rất tồi tệ, thậm chí có lẽ còn tồi tề hơn là lúc chiều.
Nhưng cô đã tới đây rồi, không thể nào rời đi như vậy được, chỉ có thể cẩn thận tìm từ ngữ nói: “Giám đốc Từ, chào anh. Tôi tới tìm anh, chủ yếu là muốn nói với anh về chuyện tôi xin nghỉ ốm lần này một chút, bởi vì bị ốm là chuyện tương đối ngoài ý muốn, không kịp xin nghỉ trước đó…”
Từ Tiêu Ý hừ lạnh một tiếng, ngắt lời cô: “Đúng vậy, đúng là “ốm” là một chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc là cô thật sự bị ốm, hay là làm việc khác, thì trong lòng cô tự biết”.
Lâm Tố Tâm nhất thời nghẹn lời, xem ra, chuyện của Hạ Minh Tuyên thật sự không thể gạt được giám đốc Từ, cũng không biết, anh ta hiểu biết bao nhiêu về chuyện của mình với Hạ Minh Tuyên nữa…
Lâm Tố Tâm cảm thấy rất lúng túng, nhưng vì thành tích kiểm tra tháng của mình, cô vẫn phải đấu tranh một phen, vì vậy nói: “À, giám đốc Từ, nếu anh đã biết chuyện của tôi, tôi cũng không cần giải thích nữa, dù sao giải thích chính là che giấu, cũng không gạt được anh. Nhưng mà, tôi thật sự không cố ý không tham gia kiểm tra đánh giá đâu. Anh biết đấy, tháng trước tôi nỗ lực cả một tháng là vì có thể đạt được thành tích tốt trong đợt kiểm tra lần này, nếu không phải có nguyên nhân bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không từ bỏ như thế!”
Từ Tiêu Ý ảm đạm trừng mắt nhìn cô, nói: “Tôi nghĩ không ra lý do gì bất đắc dĩ, chẳng qua cô cho rằng, kiểm tra thực tập sinh không quan trọng bằng việc ra ngoài chơi với cậu ấm nhà họ Hạ mà thôi. Có phải cô cảm thấy, chỉ cần “ôm đùi” cậu ba Hạ là thành tích chẳng là gì cả, căn bản là thứ râu ria?”