Lý do xin nghỉ này khá hữu dụng, ít nhất Lâm Tố Tâm có thể lừa gạt Phùng Tư Tư thoải mái, chỉ nói mình đã hạ sốt rồi, thế là lừa được.
Phùng Tư Tư cũng không nghi ngờ cô giả bệnh, chỉ vô cùng lo lắng nói: “Ài, cậu nói xem sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ? Bị ốm ngay đợt đánh giá hàng tháng chứ, thành tích lần này của cậu chỉ có thể xem là không điểm thôi, không biết có thể ảnh hưởng đến cậu không?”
“À, cái này…”. Lâm Tố Tâm bỗng nhiên nhớ ra còn có kiểm tra đánh giá hàng tháng nữa, nhất thời một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
Mấy ngày nay toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người Hạ Minh Tuyên, quên mất chuyện này.
Hạ Minh Tuyên thừa dịp cô ngủ mang cô lên máy báy, hại cô bỏ lỡ buổi sát hạch ngày hôm sau, cũng không biết anh nói với Băng Toản thế nào, có lẽ Từ Tiêu Ý rất tức giận!
Cô khó khăn lắm mới khiến giám đốc Từ thay đổi cái nhìn về cô, bây giờ…kiếm củi ba năm đốt một giờ rồi…
Bây giờ, Lâm Tố Tâm lại lo lắng thêm một chuyện, chỉ cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, ngoài khó chịu ra vẫn là khó chịu, cuộc sống thật sự quá khó khăn…
Hai ngày sau, Hạ Minh Tuyên vẫn ra vẻ chướng khí khó ưa đó, Lâm Tố Tâm cũng dần dần c.h.ế.t lặng, cũng cố gắng hết sức không nhìn anh, hai người dường như không giao lưu gì với nhau.
Quản gia Tiền lại cứ muốn giảng hòa cho hai người, nhưng vì hai đương sự đều vô cùng không phối hợp, từ đầu đến cuối không có bất cứ tiến triển gì.
Tối thứ sáu sau khi tan học, Lâm Tố Tâm không ăn tối mà chạy thẳng đến tòa nhà giải trí Băng Toản.
Chương trình học bắt đầu lúc sáu giờ tối, cô còn nửa tiếng, trước tiên phải đi tìm Từ Tiêu Ý báo danh, dù sao bây giờ anh ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô.
Nghĩ đến Từ Tiêu Ý có lẽ sẽ tức giận như thế nào là Lâm Tố Tâm lại âm thầm lau mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1912-doi-ban-nho-dung-cai-nhau-nua.html.]
Kết quả, khi cô chạy tới phòng làm việc của giám đốc thì phát hiện cửa khóa, bên trong phòng không có người.
Mê Truyện Dịch
Trong lúc cô đang do dự có nên rời đi hay không thì thư ký Đổng mặc đồ đỏ, đi giày cao gót đã trở về.
Thư ký riêng của Từ Tiêu Ý là một băng sơn mỹ nhân bề ngoài lạnh lùng xinh đẹp, tác phong sắc bén, mặc dù chỉ là thư ký, nhưng cũng là nhân vật số một trong Băng Toản mà không nhiều người dám chọc đến.
Năm đầu tiên vào Băng Toản, cô ta đã trực tiếp thăng chức lên làm thư ký cho giám đốc Từ, còn có rất nhiều người suy đoán cô ta dựa vào khuôn mặt xinh đẹp đó để lên chức, đoán cô ta và Từ Tiêu Ý có quan hệ gì đó mà không thể cho người ta biết. Nhưng cuối cùng cô ta đã dùng thực lực để chứng minh, cô ta có năng lực để khiến cho toàn bộ những người bán tán sau lưng phải câm miệng.
Thư ký Đổng nhìn thấy Lâm Tố Tâm đi tới đi lui ở cửa thì bước tới hỏi: “Cô là thực tập sinh của tổ sáng tác? Tới tìm giám đốc Từ?”
Lâm Tố Tâm gật đầu.
Thư ký Đổng nói: “Giám đốc Từ đi dự họp ban giám đốc rồi, có lẽ phải rất lâu, cô đừng chờ nữa. Nếu có chuyện quan trọng nhất định phải gặp anh ấy thì có thể để tên lại, tôi hẹn thời gian giúp cô”.
Lâm Tố Tâm do dự một chút, cảm thấy mình cần phải đích thân xin lỗi và giải thích với Từ Tiêu Ý một chút, cho nên lập tức nói tên cho thư ký Đổng.
Thư ký Đổng kinh ngạc nhìn cô một cái: “Cô chính là Lâm Tố Tâm?”
“À, đúng vậy”. Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, không biết vì sao mình lại gây sự chú ý của cô ta: “Xin hỏi…có gì không đúng sao?”
Thư ký Đổng nói như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì, cô đi học trước đi, chín giờ rồi đến đây”
Lâm Tố Tâm đáp một tiếng rồi rời đi.
Thư ký Đổng nhìn cái tên trong lịch trình một ngày, hồi tưởng một chút. Mấy ngày hôm trước giám đốc Từ vừa nổi điên một trận vì có một thực tập sinh dám vắng mặt trong buổi kiểm tra đánh giá hàng tháng, nếu cô ta đoán không lầm thì thực tập sinh đó hình như tên là Lâm Tố Tâm…