Trên biển, giông tố đang nổi.
Hạ Minh Tuyên ngậm điếu thuốc trong miệng, đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn những ánh chớp xé rách bầu trời bổ xuống mặt biển. Ánh mắt anh hơi nheo lại.
Đúng lúc anh đang xuất thần, từ căn phòng bên cạnh có một tiếng động lớn.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, dập điếu thuốc, đi nhanh ra khỏi phòng.
“Tố Tâm, có chuyện gì vậy?” Hạ Minh Tuyên gõ vào cánh cửa phòng bên cạnh.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Tố Tâm truyền tới: “Không có việc gì…”
Mê Truyện Dịch
“Em mở cửa ra.”
Lâm Tố Tâm ngừng một lát rồi nói: “Tôi không có việc gì, anh… anh về nghỉ đi.”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì từ ngoài cửa sổ lại có một tia chớp lóe lên, trong phòng truyền tới tiếng đổ vỡ cùng tiếng kêu sợ hãi của Lâm Tố Tâm. Hạ Minh Tuyên vội vàng gõ và cửa: “Tố Tâm, em sao thế?”
Lâm Tố Tâm không có trả lời.
Hạ Minh Tuyên liên tục gõ mà cánh cửa không được, cũng không có đi tìm chìa khóa dự phòng mà dùng sức phá cánh cửa.
Anh cầm đèn pin chiếu vào phòng thì thấy Lâm Tố Tâm đang ngồi trên sàn nhà ngay cạnh giường, bên cạnh là một đống thủy tinh vỡ. Nhìn thấy Hạ Minh Tuyên phá cửa vào thì trên mặt cô đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không giấu được vẻ đau khổ, sợ hãi.
Hạ Minh Tuyên vội vàng bước tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Tôi…” Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi định đi xuống dưới nhà một chút nhưng mà không cẩn thận té ngã, còn làm võ cái đèn bàn, thật ngại quá…”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, một tay ôm lấy eo cô, một tay lồng vào khoeo chân bế cô lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1802-co-gia-phap-hau-ha.html.]
Lâm Tố Tâm thấy toàn thân bay lên không, phát hiện ra mình bị Hạ Minh Tuyên bế kiểu công chúa thì kêu lên: “Đừng như vậy, anh thả tôi xuống.”
Hạ Minh Tuyên hơi lỏng tay, thân thể cô hơi rơi xuống khiến cô sợ hãi, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ Hạ Minh Tuyên.
Bên tai cô truyền tới tiếng cười nhẹ của Hạ Minh Tuyên.
Tiếng cười này mang theo chút trào phúng khiến Lâm Tố Tâm xấu hổ. Cô còn chưa kịp nói gì thì Hạ Minh Tuyên đã chạm chiếc đèn pin đang cầm trên tay vào eo cô nói: “Cầm lấy, tôi đưa em sang phòng khác.
Lâm Tố Tâm giật nảy người nói: “Không cần, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn…”
“Chuyện ngoài ý muốn? Tôi thấy em căn bản không biết tự chăm sóc mình. Hơn nữa, trên sàn phòng đầy miếng thủy tinh vỡ, nếu lát nữa em lại té ngã thì chắc là toàn thân đều là vết đứt.” Hạ Minh Tuyên nói vẻ không vui.
Lâm Tố Tâm xấu hổ làu bàu: “Thật là chuyện ngoài ý muốn!”
Ngày thường cô cũng không có như vậy, sao có thể thường xuyên té chứ? Không phải là do cái tên đáng chết…
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay trước mắt, Lâm Tố Tâm hét lên một tiếng, hai tay đang ôm cổ Hạ Minh Tuyên cũng thêm siết chặt lại, bàn tay run run, đèn pin rơi xuống giường.
Hạ Minh Tuyên cong môi hỏi: “Em sợ sét?”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm không vui, xấu hổ buồn bực vì bị vạch trần, lại không che giấu được sự hoảng sợ. Bão trên biển thật quá đáng sợ đi. Tiếng sấm thì giống như đánh sát tai cô vậy. Từng luồng sét đánh xuống, cô thực sự nghi ngờ, rốt cộc cái biệt thự lẻ loi giữa biển này của Hạ Minh Tuyên có đủ an toàn không.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, bất giác thân thể vặn vẹo một chút thì bị Hạ Minh Tuyên vỗ một cái vào mông.
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Ngoan một chút. Hôm nay em thực không biết nghe lời, nếu còn như vậy, sẽ có gia pháp hầu hạ.”
Lâm Tố Tâm tái mặt.
Cái gì mà gia pháp?
Tên này, không phải muốn đánh đòn cô đấy chứ?