Lâm Tố Tâm ở trong phòng, nghe được tiếng bước chân của Hạ Minh Tuyên ngoài cửa, biết anh đi rồi cô mới thả lỏng toàn thân, nặng nề ngã xuống giường, nặng nề thở dài.
Cô chưa hề biết, bản thân lại dễ dàng bị diện mạo một người mê hoặc đến vậy.
Mặc dù hiểu rõ, cô với Hạ Minh Tuyên không hề xứng đôi, giữa hai người sẽ không có kết quả tốt, nhưng cô không thể phủ nhận được, lúc Hạ Minh Tuyên nói với cô “làm người phụ nữ của tôi”, cô thật sự đã động lòng.
Tuy rằng, lúc đó cô đã tỉnh táo lại rất nhanh, nghiêm khắc từ chối anh ta, nhưng đối với khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của người đàn ông này, cô thật sự có thể nói được lời từ chối lần thứ hai sao?
Nhưng mà, đối với những chuyện này, cô không có con đường thứ hai, cũng không thể d.a.o động. Nếu không, đợi chờ cô phía trước, sẽ chỉ là cái kết cục vạn kiếp bất phục.
Cô còn có những thù hận từ kiếp trước đến kiếp này còn chưa trả hết, còn có lý tưởng âm nhạc mà cô chưa thực hiện được, nếu mà lại bởi vì một chút mê hoặc nhất thời, lại trở thành món đồ chơi trong tay đàn ông, thì cô thực sự cô phụ trời cao đã cho cô cơ hội sống lại.
Lâm Tố Tâm dựa lưng vào thành giường, nhớ lại khuôn mặt trầm mặc của Hạ Minh Tuyên trong bóng đêm, trong lòng có chút chua xót.
Giữa hai người có điểm ái muội, cô đương nhiên hiểu rõ. Sở dĩ cô không làm rõ, cũng không có quyết tâm rơi đi, là bởi vì trong lòng có chút mềm yếu, nhưng không muốn thừa nhận, cô thực sự… không muốn rời khỏi Hạ Minh Tuyên.
Cô cảm thấy, nếu chưa đến giờ phút cuối cùng, còn có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy.
Chỉ là, hiện giờ Hạ Minh Tuyên mong muốn thận mật lại bị cự tuyệt, giống như đã đ.â.m thủng tờ giấy mỏng manh đang che chắn giữa hai người, hơn nữa còn bị cô cự tuyệt một các nghiêm túc đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1801-co-gia-phap-hau-ha.html.]
Mê Truyện Dịch
Với tính cách đàn ông ngạo mạn của Hạ Minh Tuyên, khẳng định sẽ không chấp nhận nổi, có lẽ anh ta sẽ không muốn nhìn thấy cô nữa. Xem ra, khi trở lại thành phố Thiên Hải, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Như vậy cũng tốt.
Đỡ cho cô mỗi ngày phải nghĩ trăm phương nghìn kế, làm thế nào để cho Phùng Tư Tư không phát hiện ra mối quan hệ của cô với Hạ Minh Tuyên, làm thế nào để Từ Tiêu Ý thừa nhận cô dùng thực lực để thi đậu vào Băng Toản. Chờ đến khi cô bị Hạ Minh Tuyên đuổi khỏi nhà, những điều này cô không cần phải nghĩ tới nữa.
Lâm Tố Tâm cuộn người lại, ôm lấy đầu gối, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh run, rùng mình một cái.
Dù sao cũng đã là mùa thu, cho dù ở trên đảo nhỏ bốn mùa đều xuân thì thời tiết hình như cũng có chút lạnh…
*
Cùng lúc này, Hạ Minh Tuyên dựa người vào thành giường. Anh cũng phát hiện ra, bản thân mất ngủ.
Trong căn biệt thự này chỉ có anh và Lâm Tố Tâm, tiếng mưa rơi vào cửa sổ tạo ra những tiếng vang nhỏ, qua khe cửa, tiếng gió rít liên hồi.
Hạ Minh Tuyên dứt khoát xuống giường, đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc hút một hơi thật sâu.
Anh không có nghiện thuốc lá, ngày thường cũng ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay, anh cảm thấy anh muốn hút một điếu, hít một hơi thuốc để bình tĩnh trở lại.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, gió giật từng cơn. Đột nhiên, một ánh chớp xé toang bầu trời, sau đó là một tiếng sấm rung chuyển cả lớp kính.