Hạ Minh Tuyên bị cô lên án, không nói gì, trầm mặc đứng trong bóng tối.
Lâm Tố Tâm có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang ở trên người cô, nhưng mà anh yên lặng không nói khiến cho trái tim cô từng chút từng chút một là bình tĩnh trở lại.
Nếu anh có thể phản bác…
Nếu anh có thể đáp trả một cách mãnh liệt đối với những lời nói của cô, nếu anh nói rằng anh đối với cô là nghiêm túc…
Buồn cười thật…
Hóa ra trong lòng cô vẫn còn có những hy vọng xa vời như vậy sao? Thật là quá xem trọng chính mình rồi…
Hạ Minh Tuyên trầm ngâm không nói gì, Lâm Tố Tâm cũng trầm mặc đứng tại chỗ.
Cô cúi đầu, bàn tay sờ trên bàn ăn một lát thì tìm được cái đèn pin vừa nãy cô đặt trên bàn.
Cô cầm cái đèn pin bật lên, không gian tối mờ của phòng tức khắc rõ hơn một chút. Bởi vì ánh đèn pin chiếu về phía Hạ Minh Tuyên nên anh như chịu kích thích bởi ánh sáng, vội nghiêng người sang một bên.
Lâm Tố Tâm nhân cơ hội này đứng dậy khỏi ghế, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên cũng đứng lên theo muốn kéo cô lại: “Em đợi một chút.”
Lâm Tố Tâm coi như không nghe thấy, lập tức rảo chân bước nhanh hơn, nhưng trong phòng ăn này thật tối, cô cũng không quá quen thuộc với nơi đây, mặc dù có đèn pin chiếu sáng nhưng mà trong tình huống gấp gáp, cô cũng không thể quan sát được hết bốn phía. Lâm Tố Tâm không cẩn thận chân vướng vào một góc thảm, lảo đảo suýt chút nữa té ngã.
Hạ Minh Tuyên nhìn thấy thì kinh hãi, “Tố Tâm, em để ý một chút! Em không phải sợ tối sao? Đi chậm một chút, được không?”
Lâm Tố Tâm trầm mặc không trả lời anh. Sau khi đứng vững lại, cô tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1792-khong-nga-hai-lan-o-cung-mot-cho.html.]
Hạ Minh Tuyên không có đuổi theo cô, chỉ có thể tìm chiếc đèn pin khác bật lên, không nhanh không chậm đi phía sau cô.
Lâm Tố Tâm đi lên lầu, đi vào căn phòng cô mất công sắp xếp cả buổi chiều làm phòng ngủ của mình, quay mặt lại làm mặt hề với Hạ Minh Tuyên, sau đó đóng sầm cửa phòng lại, tiện tay vặn khóa lại.
Hạ Minh Tuyết bất đắc dĩ gõ gõ vào cánh cửa nhưng bên trong không có phản ứng.
Anh đành trầm giọng nói qua cánh cửa: “Tố Tâm, tôi nghĩ em hiểu lầm rồi. Em mở cửa ra được không?”
Nhưng bên trong vẫn im lặng.
Không một tiếng trả lời.
Hạ Minh Tuyên đợi một lát cũng không thấy Lâm Tố Tâm có phản ứng, anh đành nói tiếp: “Được rồi, chúng ta ngày mai nói tiếp. Buổi tối em nên chú ý an toàn, nếu có gì sợ hãi hoặc cần cái gì thì tới tìm tôi, tôi ở phòng bên cạnh, biết chưa?”
Không ai trả lời.
Hạ Minh Tuyên từng này tuổi còn chưa từng bị người phụ nữ nào không nể mặt đến vậy. Cô nhóc này quả thật biết cách lên mặt với anh mà, vậy mà hoàn toàn không thèm nhìn tới anh, nếu là người khác, anh ta đi thẳng không thèm nhìn lại.
Phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, Hạ tam thiếu anh coi trọng cô đến thế là may mắn của cô. Nếu cô không có hứng thú, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc.
Chỉ là, Lâm Tố Tâm như vậy, anh ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì vẫn là bất đắc dĩ.
Đi thì luyến tiếc.
Mắng thì cô không nghe.
Rõ ràng, cô nhóc này bình thường rất hiểu chuyện, rất bình thản, đối với ai cũng ôn nhu lễ phép, ưu nhã. Vậy mà cứ ở trước mặt anh lại xấu tính đến vậy. Thật là không hiểu vì sao.
Hạ tam thiếu hiển nhiên không hiểu, Lâm Tố Tâm nóng nảy như vậy, đương nhiên là do anh chiều hư.