“Anh…”
Lâm Tố Tâm vừa nói được một chữ đã bị người đàn ông nhanh chóng chặn môi lại.
Trong phòng khách mờ ảo không có ánh đèn, chỉ có mấy ngọn nến đang leo lét nơi xa.
Hai mắt cô mở to cũng không thể nhìn rõ hình dáng người đàn ông trước mắt. Mắt không nhìn thấy được nhưng cái cảm giác của nụ hôn sâu này càng thêm mãnh liệt, càng lúc càng khiến cô thêm mê muội.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, đến lúc Hạ Minh Tuyên buông cô ra, cô đã gần như không thở nổi, chỉ có thể há miệng mà thở, tham lam hít những luồng không khí vào trong miệng, không nói được thành lời.
Mê Truyện Dịch
Giọng nói của Hạ Minh Tuyên mang theo âm mị hoặc: “Lâm Tố Tâm, ở cùng với tôi, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Với nụ hôn của anh, Lâm Tố Tâm cơ hồ đã ý loạn tình mê, nhưng nghe được những lời này của anh thì cô chợt tỉnh táo trở lại.
Cô đang làm cái gì vậy?
Đời trước bị bạn trai bán đứng mà c.h.ế.t thảm. Đời này lại vì một tên trai tồi bội tình bạc nghĩa mà tự sát, vì sao cô lại còn bị một người đàn ông làm cho thần hồn điên đảo đến vậy?
Thiếu chút nữa, nếu Hạ Minh Tuyên không có giữa đường dừng lại, hỏi cô như vậy, chỉ sợ cô sẽ không tỉnh táo, ở trong cái bầu không khí vô cùng ái muội này làm nên những việc khiến cô vô cùng hối hận.
Cô còn chưa được dạy dỗ đủ sao? Đàn ông đều không đáng tin. Đem trái tim giao cho một người đàn ông thì sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, c.h.ế.t không có chỗ chôn. Đặc biệt là những người đàn ông có quyền có thế, càng không có thể thật lòng mà yêu thương một người con gái bình dân như cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1791-khong-nga-hai-lan-o-cung-mot-cho.html.]
Cô không muốn lại bị vứt bỏ hay phản bội.
Ánh mắt của Lâm Tố Tâm lấy lại ánh sáng, dùng sức đẩy người đàn ông đang đè nặng trên người cô ra.
Hạ Minh Tuyên không kịp đề phòng bị cô đẩy sang một bên.
Trong bóng đêm, anh lùi về sau một bước, lưng đụng vào bàn. Anh nhíu mày nhìn Lâm Tố Tâm, ánh mắt có chút không tin được. Cô nhóc này đột nhiên lại đẩy anh ra? Sao lại như thế?
Anh không có bước tới, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Em không muốn?”
Lâm Tố Tâm nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, càng cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi thật là buồn cười. Cô cắn răng nói: “Tôi không có nghĩ vậy.”
Khuôn mặt Hạ Minh Tuyên chìm trong bóng tối, giọng nói càng lúc càng lạnh: “Em có biết, có bao nhiêu phụ nữ muốn ở bên cạnh tôi không? Chẳng cần danh cũng không cần phận. Tôi đã hứa hẹn với em, để em an tâm đi theo tôi, thế nhưng em lại từ chối?”
Lâm Tố Tâm chợt nghĩ tới, lúc cô ở Băng Toản đã nhìn thấy, nhe thấy, những phụ nữ giống như Tiêu Ni đều tìm mọi cách để bò lên giường của Hạ Minh Tuyên, đúng là nhiều không đếm xuể. Cho nên, người đàn ông này liền cảm thấy, chỉ cần anh ta mở miệng, cô sẽ ngoan ngoãn mà dán lấy anh ta, mặc anh ta muốn làm gì thì làm?
Nghĩ tới đây, ngọn lửa trong lòng cô hoàn toàn biến mất, cả người lạnh băng.
Cô lạnh lùng nói: “Từ chối thì thế nào? Người ta đồng ý không danh không phận với anh thì tôi phải đồng ý sao?”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày nói: “Tôi đã nói, làm người phụ nữ của tôi.”
Lâm Tố Tâm lạnh lùng cười. “Người phụ nữ của anh? Loại phụ nữ nào? Phụ nữ chơi đùa trên giường với anh hay là làm bình hoa di động? Hạ tam thiếu, chẳng lẽ anh không có hôn thê sao? Mặc dù hiện giờ không có, sau này cũng sẽ có. Anh sẽ cần một người vợ có gia thế xuất chúng, có thể đảm bảo cho anh thuận lợi kế thừa gia nghiệp nhà họ Hạ. Đến lúc đó, anh sẽ vứt bỏ tôi đúng không? Bảo tôi đồng ý l.à.m t.ì.n.h nhân của anh, có phải tôi nên cảm động rơi nước mắt không? Tôi đã có được bài học từ Mộ Hàn Khanh, tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.”