Hạ Minh Tuyên lấy một cái khăn từ trên ghế, vừa lau tóc vừa vội vàng đuổi theo.
"Được rồi, Tố Tâm, đừng giận nữa. Vốn dĩ còn định đưa em ngắm cảnh đêm trên biển, nhưng mà tiếc là chúng ta phải về rồi."
Lâm Tố Tâm dừng bước, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao vậy? Lẽ nào trong biển thật sự có cá mập?"
Hạ Minh Tuyên vươn tay véo má cô: "Có cá mập, em đã không gặp lại người đàn ông của em rồi. Không phải nguyên nhân này, mà là vì sắp mưa rồi."
Lâm Tố Tâm chợt ngây người, Hạ Minh Tuyên chỉ chân trời phía tây, quả nhiên có một đám mây đen lớn đang bay về hướng này.
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên không tốt lắm, anh nói: "Thời tiết trên biển đúng là thay đổi trong nháy mắt, trước khi khởi hành tôi đã xác nhận bằng ảnh mây vệ tinh, những ngày này đều đẹp trời, không ngờ vừa đến liền có bão."
Trên đường về, Lâm Tố Tâm không ở một mình trên boong nữa, mà theo Hạ Minh Tuyên vào khoang lái.
Một mặt vì thời tiết đúng là như Hạ Minh Tuyên nói, gặp biến đổi, màu trời càng lúc càng tối, còn bắt đầu nổi gió, ở trên boong thật sự rất lạnh. Mặt khác là cô cũng muốn học cách lái thuyền, để lần sau nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô sẽ không lúng túng như hôm nay.
Thời tiết trên biển thật sự thay đổi rất nhanh.
Lúc thuyền cập bến, màu trời đã tối hẳn, không khác gì nửa đêm, trên đảo nổi gió lớn, thổi đến nỗi cát vàng trên bãi biển bay tứ tung, cảnh tượng hỗn loạn như lũ quý múa loạn.
Hạ Minh Tuyên miễn cưỡng tìm được hai chiếc đèn pin trong khoang thuyền, với Lâm Tố Tâm mỗi người một chiếc, sau đó cởi áo thun che miệng và mũi, kéo Lâm Tố Tâm chạy về hướng biệt thự.
Lúc này Lâm Tố Tâm cũng không màng đến hình tượng của cô nữa, vì để không ăn trúng cát, cũng chỉ đành dùng sơ mi che miệng.
Hai người chạy một mạch vào biệt thự, lúc này mới thở phào một hơi.
Hạ Minh Tuyên cầm đèn pin chiếu vào Lâm Tố Tâm, mỉm cười rất sâu xa, nói: "Hình như lớn một chút rồi, xem ra tôi nuôi em rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1762-ke-hoach-khong-theo-kip-bien-doi.html.]
Lâm Tố Tâm chớp mắt, nhìn theo hướng mắt của anh, mới phát hiện vừa rồi cô vén sơ mi, đã thẳng thừng để lộ áo trong, chiếc eo mảnh mai và làn da trắng ngần trước ngực.
Mặt cô ửng đỏ, hoảng loạn kéo áo xuống: "Mắt... mắt anh nhìn đi đâu vậy? Không biết xấu hổ!"
Có điều, mắt của Hạ Minh Tuyên cũng tinh quá rồi! Lại có thể nhìn ra cô đã lớn, mấy tháng nay vòng n.g.ự.c cô đúng là đã tăng thêm một cỡ, mặc dù là từ A- biến thành A... Thì cũng là lớn mà!
Lâm Tố Tâm chu môi, theo Hạ Minh Tuyên vào cửa lớn biệt thự. Nào ngờ, Hạ Minh Tuyên đi về phía trước vài bước, bỗng dừng lại ở cửa.
Mê Truyện Dịch
"Này, anh dừng lại làm gì? Đã bắt đầu mưa rồi. Mau vào đi, ở đây tối quá, mau bật đèn lên." Lâm Tố Tâm đẩy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông trước mặt.
Hạ Minh Tuyên quay đầu, đáp: "Hình như mất điện rồi."
"Cái gì?" Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt: "Anh lại đùa tôi!"
Sắc mặt của Hạ Minh Tuyên cũng cực kỳ khó coi, anh nhún vai, đáp: "Tôi lừa em làm gì? Tôi không mong gặp phải chuyện này hơn em nữa là, uổng công hôm nay tôi sắp xếp nhiều thứ như vậy, đều thành công cốc rồi!"
Lâm Tố Tâm không chú ý câu sau của Hạ Minh Tuyên, cô đã chạy vào biệt thự, chiếu đèn pin qua lại vào vách tường, ấn vào các công tắc mà cô nhìn thấy.
Nhưng mà, điều không may là, cô ấn cả buổi cũng không có gì xảy ra, khắp biệt thự vẫn tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ đèn pin của hai người, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mắt.
Lâm Tố Tâm khóc không ra nước mắt: "Phải... phải làm sao? Tôi sợ bóng tối..."
Vốn dĩ Hạ Minh Tuyên đang nhìn ra cửa sổ với sắc mặt u ám, lúc này thấy thỏ con hiếm khi để lộ dáng vẻ đáng thương, anh không kìm được mà thở dài, đi tới ôm chiếc eo mảnh của cô.
Lần này, Lâm Tố Tâm hiếm khi không tránh né, trái lại vươn tay bắt lấy cánh tay của Hạ Minh Tuyên.
Hạ Minh Tuyên an ủi vỗ nhẹ cô, dẫn cô đến chỗ sô pha, dìu cô ngồi xuống, sau đó nói: "Phòng phân phối điện của biệt thự ở ngoài, em ngồi đây một lát, tôi ra ngoài xem thử."
"Đừng!" Anh vừa đứng dậy, liền bị thỏ con ở phía sau kéo lại.