Hạ Minh Tuyên hờ hững liếc nhìn Lâm Tố Tâm, nói: "Thế này không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Lâm Tố Tâm liền nói: "Tôi muốn quay về thành phố Thiên Hải!"
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nở một nụ cười ngây thơ vô tội và nói, "Vậy thì em chỉ có thể nhảy xuống Thái Bình Dương rồi bơi về thôi."
Lâm Tố Tâm vô cùng tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm gì được anh, dù sao thì cô cũng đang ở độ cao 10.000 mét, cô không thể lấy tính mạng của mình và người khác ra làm trò đùa được. Cô chỉ có thể căm phẫn liếc nhìn Hạ Minh Tuyên đang cúi đầu làm việc, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang nước sôi và thuốc đến cho cô, sau khi uống thuốc, Lâm Tố Tâm đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ. Mặc dù cô cố hết sức tự nhủ bản thân phải tỉnh táo và chiến đấu với tên họ Hạ này đến cùng nhưng cuối cùng vẫn là không thể chống cự được cơn buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc mơ.
Hạ Minh Tuyên giúp cô ngả ghế ra sau và đắp chăn, suốt quá trình đó con thỏ này không hề có cảm giác gì, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon của cô bằng ánh mắt đầy ý cười. Cô nhóc này... không biết trong thuốc chống say có một chút thành phần an thần sao? Đúng là một con thỏ ngốc nghếch.
Nhưng mà cô ngủ say như vậy, xem ra gần đây cô thực sự rất mệt.
Khi Lâm Tố Tâm tỉnh dậy lần nữa, máy bay đã đáp xuống một đường băng nhỏ đơn giản rồi.
Cô tức tối nhìn Hạ Minh Tuyên đang đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt vô cùng thoải mái, trong lòng cô vô cùng khó chịu, tại sao cô lại ngủ quên mất hả trời?? ?
Đầu tiên là bởi vì ngủ gật trên xe, sau đó bị bắt cóc lên máy bay, tiếp đó lại vì ngủ gật trên máy bay mà trực tiếp bị đưa đến hòn đảo xa lạ này. Bình thường cô không phải là người buồn ngủ đến như vậy! Rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy? Lẽ nào là do ngày ngày cô đến Băng Toản luyện tập từ sáng đến tối nên dẫn đến suy kiệt cơ thể?
Nhưng khi cô đặt chân lên hòn đảo nhỏ này và bị gió biển thổi nhẹ qua tai, cô đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Sau cả một đêm nằm trên máy bay, bây giờ đã là buổi sáng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1741-duoi-het-bong-den-di-roi.html.]
Biển xanh trước mắt, nước xanh nối trời, ngút ngàn tầm mắt, cách đó không xa, hàng loạt đảo đá ngầm san hô nổi lên như những viên ngọc trai rải rác, nằm lặng yên trên nền nhung xanh như nhung. biển.
Lâm Tố Tâm nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như không nói nên lời.
Hạ Minh Tuyên và cơ trưởng người Đức đang hàn huyên vài câu bên cạnh máy bay, đồng thời lúc này, tiếp viên hàng không cũng lấy ra hai chiếc vali to tướng.
Hạ Minh Tuyên gật đầu với họ, dưới cái nhìn đầy sững sờ của Lâm Tố Tâm, chiếc máy bay lại cất canh một lần nữa và biến mất khỏi tầm mắt của họ.
“Bọn họ cứ vậy mà rời đi sao?” Lâm Tố Tâm còn chưa kịp phản ứng.
Hạ Minh Tuyên cười nói: "Chả nhẽ lại giữ lại làm bóng đèn chắc?"
Lâm Tố Tâm liền nói: "Vậy chúng ta quay về bằng cách nào?"
Hạ Minh Tuyên nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: "Một tuần nữa, bọn họ sẽ tới đón chúng ta."
"Cái gì? Chúng ta sẽ ở lại đây một tuần? Sao có thể được? Hạ Minh Tuyên, anh đứng lại cho tôi!" Lâm Tố Tâm hét lớn.
Trời ạ, cô vắng mặt trong kì khảo hạch hàng tháng cũng đã đủ phiền muộn rồi, nếu cô không đến Băng Toản học một tuần, liệu Từ Hiểu Đông có trực tiếp đuổi cô ra khỏi công ty không? Khó khăn lắm cô mới khiến cho Giám đốc Từ thay đổi cái nhìn về cô, nhưng bây giờ mọi nỗ lực trước đây của cô đều vô dụng...
Hạ Minh Tuyên không để ý đến cô, trực tiếp kéo vali đi đằng trước dẫn đường.
Diện tích hòn đảo này không lớn lắm, đường kính bốn phía chỉ vài km, ở trung tâm đảo có một biệt thự nghỉ dưỡng theo kiểu không gian mở, đứng ở góc nào của biệt thự cũng có thể nhìn thấy bãi cát và cảnh biển.