Cô ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi người đàn ông phía sau, ngay lập tức liền căng thẳng: "Tại sao chúng ta lại lên máy bay? Chúng ta đi đâu?"
Hạ Minh Tuyên khẽ cười, ghé vào tai cô và nói: "Tôi nuôi em mấy tháng liền, cuối cùng cũng vỗ béo được một chút. Tôi nghĩ đã đến lúc cho em lên thớt rồi, phải tìm một chỗ để ăn chứ." Nói xong còn hôn lên má cô một cái.
Lâm Tố Tâm suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng bị Hạ Minh Tuyên dùng một tay siết chặt lại, không thể nhúc nhích được. Cô chỉ có thể nói: "Hạ Minh Tuyên, anh muốn làm gì? Mau bỏ tôi ra! Tôi...tôi cảnh cáo anh..."
Hạ Minh Tuyên nhướn mày, thổi nhẹ vào tai cô, nhìn thấy vành tai nhỏ từ từ ửng đỏ thì vô cùng thỏa mãn.
Mê Truyện Dịch
"Cảnh cáo tôi cái gì?"
"Tôi cảnh cáo anh, nếu không thả tôi ra, tôi sẽ nôn vào người anh!"
Biểu cảm của Hạ Minh Tuyên thay đổi ngay lập tức, tay anh cũng vô thức thả lỏng.
Lâm Tố Tâm nhân cơ hội đó đẩy anh ra.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt và bàn tay đang che miệng của cô thì có chút không hiểu, cô nhóc này bị say máy báy thật hay là đang nói dối anh đây?
Lâm Tố Tâm nén cơn buồn nôn trong ngực, tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Hạ Minh Tuyên nhướn mày nhìn cô, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1731-toi-non-vao-nguoi-anh.html.]
Lâm Tố Tâm tức giận, bình thường người đàn ông này ranh ma lắm mà, sao lúc này anh lại hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô! Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
Hạ Minh Tuyên nhìn cô: “Em không hề say máy bay có đúng không?” Thấy ánh mắt Lâm Tố Tâm càng lúc càng tức giận, anh lập tức nói thêm: “Nhà vệ sinh ở cuối máy bay, đằng sau quầy bar.”
Lâm Tố Tâm nhanh chóng băng qua lối đi, đến phía sau cabin, sau quầy bar có một cánh cửa đóng chặt, cô gõ cửa không thấy ai liền đẩy cửa đi vào.
Nhà vệ sinh này rất rộng, nó không khác phòng tắm của các khách sạn năm sao lắm, chỉ là không có bồn tắm và buồng tắm vòi hoa sen thôi. Ngoài các thiết bị vệ sinh, đằng trước bồn rửa còn có một cái gương to.
Lâm Tố Tâm vỗ nước lạnh vào mặt để bình tĩnh lại.
Thật ra, việc say máy bay của cô có phần nửa thật nửa giả, chủ yếu là do cô đột nhiên ý thức được mình và Hạ Minh Tuyên đang ở trên máy bay. Cô đoán chắc nếu Hạ Minh Tuyên không gọi thì những người trên máy bay cũng sẽ không dám đến đây đâu. Trong tình huống lúc nãy, cô thực sự sợ Hạ Minh Tuyên sẽ nhân cơ hội làm gì cô.
Cô ở trong phòng tắm khoảng mười phút, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lâm Tố Tâm tưởng là Hạ Minh Tuyên đợi lâu quá nên đến tìm, nhưng không ngờ lại là giọng của tiếp viên hàng không: "Cô Lâm, cô có sao không? Vừa rồi anh Hạ nói cô bị say máy bay?"
Lâm Tố Tâm liền đáp lại: "Tôi không sao."
Tiếp viên hàng không nói tiếp: "Tôi đã chuẩn bị thuốc say máy bay cho cô. Nếu cô thấy đỡ hơn rồi thì ra ngoài này uống thuốc nhé!".
Lâm Tố Tâm lau khô mặt, sau đó đi ra ngoài.
Một mặt, cô không thể trốn mãi trong đây được, Hạ Minh Tuyên sớm muộn gì cũng sẽ mất kiên nhẫn, mặt khác, cô quả thực hơi chóng mặt, nếu nôn ra thì còn đỡ, cô thực sự cần phải uống thuốc chống say.