Ân Chính Lăng thấy vậy bỗng có chút sững sờ, đột nhiên anh ta hiểu ra tại sao mối tình của Hạ Minh Tuyên và Lâm Tố Tâm lại thuần khiết, ngây thơ như vậy.
Nhìn cô nỗ lực từng chút để tiến về phía trước, từ từ trưởng thành giống như đang chơi một trò chơi mô phỏng vậy!
Nghĩ đến đây, anh ta lại bắt đầu muốn nhiều chuyện.
Thấy Lâm Tố Tâm đã đánh dấu xong các câu hỏi, anh ta liền nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút. Sau đó anh ta giống như nói chuyện phiếm và tiếp tục đi vào vấn đề chính của mình: “Lâm tiểu thư, mạo muội hỏi cô một chút, cô thật sự không phải bạn gái của anh Tuyên sao?”
“Cái gì?” Lâm Tố Tâm không ngờ rằng anh ta lại nhắc đến Hạ Minh Tuyên. Cô ngẩn người một chút sau đó tức giận nói: “Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Không phải, không phải, không phải!”
Khóe môi Ân Chính Lăng cong lên, nói: “Nhưng mà, cô đang ở biệt thự của anh Tuyên. Tôi quen anh ấy 20 năm rồi, anh ấy chưa bao giờ để người phụ nữ nào bước vào lãnh địa của anh ấy, càng đừng nói đến chuyện qua đêm trong biệt thự của anh ấy. Nhưng rõ ràng cô đã sống với anh ấy một thời gian rồi, đúng không?”
Hạ Minh Tuyên không bao giờ để phụ nữ ngủ lại chỗ của anh sao?
Lâm Tố Tâm sững sờ một lát.
Chuyện này không thể nào. Ngày đầu tiên họ gặp nhau, Hạ Minh Tuyên đã cưỡng ép cô ở trong biệt thự. Nhưng mà, tình huống không giống nhau. Cô là cô gái mà cha của Hạ Minh Tuyên nhờ anh chăm sóc, lại là vị thành niên, nên để hoàn thành nhiệm vụ mà cha giao phó và bảo vệ an toàn cho cô tốt hơn, Hạ Minh Tuyên đã giữ cô ở nhà mình, mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn.
Chuyện này cũng…… có thể giải thích được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1692-tro-choi-mo-phong-cua-ha-tam-thieu.html.]
Lâm Tố Tâm cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nghĩ anh thật sự hiểu lầm rồi. Anh ấy chỉ xem tôi là một cô bé mồ côi, vô cùng đáng thương nên mới giúp đỡ tôi thôi.”
Ân Chính Lăng bật cười: “Lâm tiểu thư, chúng ta đang nói về cùng một người sao? Hạ Minh Tuyên mà tôi biết không phải người tốt bụng như vậy. Có thể vẻ ngoài của anh ấy trông thanh lịch và ưu nhã hơn tôi, nhưng bên trong anh ấy chắc chắn không phải người biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu không phải anh ấy coi trọng cô thì cho dù giây tiếp theo cô c.h.ế.t đói ở ven đường, anh ấy cũng không tốt bụng đến mức nhặt cô về nhà đâu.”
Ân Chính Lăng cười lớn một trận, cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay thật sự đúng lúc, còn nhiều hơn những chuyện cười nghe được trong năm nay!
Cô gái nhỏ này thật chậm chạp, nhìn phản ứng chân thật của cô có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày của Hạ Minh Tuyên buồn chán đến mức nào. Thực sự khiến một người bị Hạ Minh Tuyên ức h.i.ế.p từ nhỏ như anh ta không thể nhịn cười được.
Mê Truyện Dịch
Đôi mắt Lâm Tố Tâm mở to, cô luôn cảm thấy những lời của Ân Chính Lăng không sai. Nhưng Hạ Minh Tuyên đưa cô về nhà, còn trở thành người giám hộ của cô, tất cả đều là do cha mẹ cô đột ngột qua đời, mà đây là chuyện cá nhân của cô, cô lại vô tình chia sẻ với một người không quen biết. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên giải thích như thế nào.
Ân Chính Lăng lại hiểu lầm phản ứng của cô, mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, cô thật sự không thích anh Tuyên sao? Tôi lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh Tuyên bỏ lỡ việc ở công ty vì một người phụ nữ. Anh ấy chạy về thành phố Thiên Hải chỉ để gặp cô, hơn nữa cảm xúc cũng bị ảnh hưởng bởi cô, anh ấy vì nói chuyện điện thoại với cô vài câu mà có thể hờn dỗi suốt hai tuần. Nếu cô thật sự không thích anh ấy……”
“Anh đang nói đùa gì vậy?” Khóe miệng Lâm Tố Tâm có chút run rẩy, “Anh muốn nói Hạ Minh Tuyên thích tôi?”
Ân Chính Lăng vô cùng ngạc nhiên và xấu hổ khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ như quả táo của Lâm Tố Tâm, anh ta cảm thấy lần này bản thân thật sự giúp Hạ Minh Tuyên một ân huệ lớn.
Ân CHính Lăng có chút đắc ý, cười cười rồi chậm rãi nói: “Rõ rành rành.”
Là một người ăn chơi trác táng, không có tinh thần trách nhiệm, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta làm được việc tích đức, một việc thiện lớn đến vậy! Hạ Minh Tuyên có một người bạn chí cốt như anh ta, ngay cả phần mộ của tổ tiên cũng phải tỏa khói hương nhẹ, có đúng không?