Ân Chính Lăng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân cứ như vậy rời đi thì thật đáng tiếc. Vất vả lắm mới nắm được cơ hội này, dù thế nào anh ta cũng phải đào cho ra mọi chuyện của anh Tuyên.
Anh ta cười cười, mặt dày nói: “Chị dâu nhỏ, em chỉ ngồi đây đọc sách một lát thôi, không quấy rầy chị đâu. Thư viện là nơi công cộng, chị cũng không thể không cho người khác ngồi đây, đúng không?”
Lâm Tố Tâm nghe thấy ba chữ “Chị dâu nhỏ”, sắc mặt cô lập tức tái xanh, tức giận nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, quan hệ của tôi và Hạ Minh Tuyên rất trong sáng, vô cùng trong sáng!”
— ngoại trừ thỉnh thoảng hôn một cái, đôi khi còn suýt chút nữa ‘lau s.ú.n.g cướp cò’ bên ngoài.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lâm Tố Tâm không khỏi đỏ lên, nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo nói: “Cho nên, ai là chị dâu của anh? Anh gọi bậy bạ như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi đấy, biết chưa?”
Ân Chính Lăng nhịn cười đến mức suýt hộc máu, trời ơi, đây là…… Anh ta nhạy bén nắm được mấu chốt của vấn đề: Thứ nhất, quan hệ của hai người vẫn rất trong sáng; thứ hai, Lâm Tố Tâm hoàn toàn không tự giác nhận ra cô là người của Hạ Minh Tuyên, còn nghĩ đến danh tiếng của bản thân.
Hạ tam thiếu không chỉ ‘gà’, mà còn là rất ‘gà’!
Ân Chính Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ của Lâm Tố Tâm, vô cùng hiểu chuyện cúi đầu xuống và nói: “Đúng đúng đúng. Học muội Lâm, là tôi nói sai rồi, tôi đảm bảo không gọi bậy nữa.”
Lâm Tố Tâm cũng không ngờ rằng một đại thiếu gia thoạt nhìn vô pháp vô thiên như Ân Chính Lăng lại dễ nói chuyện như vậy.
Cô hoài nghi nhìn anh ta rồi nói: “Vậy anh đọc sách đi. Tôi không quen ngồi cùng người khác, tôi sẽ tìm vị trí khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1691-tro-choi-mo-phong-cua-ha-tam-thieu.html.]
Thấy cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Ân Chính Lăng vội vàng cầm tờ giấy kiểm tra môn toán của cô đang đặt trên bàn lên và nói: “Chờ đỡ, có phải cô đang học môn toán không? Cô không thể giải hết mấy đề này, đúng không? Tôi có thể chỉ cô.”
Lâm Tố Tâm không tin tưởng, nhìn Ân Chính Lăng rồi nói: “Anh nói thật sao? Anh có được không đấy?”
Ân Chính Lăng nhất thời không nói nên lời, anh cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Dù sao anh ta cũng là sinh viên năm tư, chẳng lẽ một đề toán của trung học phổ thông mà không giải được sao? Mặc dù anh ta không tài giỏi như Hạ Minh Tuyên, nhưng từ nhỏ anh ta cũng nhận được sự giáo dục ưu tú!
Ân Chính Lăng nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là học trưởng của cô!”
Thành thật mà nói, Lâm Tố Tâm cảm thấy anh ta không đáng tin cậy lắm.
Bình thường, khi con cháu nhà quyền quý trong trường học đến quấy rối cô, cô căn bản bản không thèm để ý đến, chỉ xoay người rời đi. Hôm nay cô có thể nói nhiều lời như vậy với Ân Chính Lăng, cũng bởi vì quan hệ của anh ta và Hạ Minh Tuyên nên cô không phân rõ ranh giới. Thấy anh ta ra vào biệt thự của Hạ Minh Tuyên giống như nhà của mình, lại liên tục gọi “anh Tuyên”, phỏng chừng anh ta là bạn tốt của Hạ Minh Tuyên.
Tuy nhiên… mặc dù có vẻ Ân Chính Lăng không phải người xấu, nhưng với dáng vẻ của một công tử bột và danh tiếng hào hoa phong lưu thì chuyện anh ta rốt cuộc có học giỏi hay không thực sự khiến người khác nghi ngờ. Để anh ta trở thành gia sư, không phải càng dạy càng loạn sao?
Nhưng ngay sau đó Lâm Tố Tâm nhận ra bản thân đã sai.
Mặc dù bình thường Ân Chính Lăng thể hiện có chút tùy tiện, cũng không thích đọc sách cho lắm, nhưng trời sinh anh ta có IQ cao và nền tảng được rèn dũa từ nhỏ vẫn còn. Trên thực tế, điểm của Ân Chính Lăng luôn đứng đầu lớp.
Mê Truyện Dịch
Sau khi được Ân lục thiếu phụ đạo một vài điểm quan trọng trong đề, Lâm Tố Tâm đã rút lại suy nghĩ xem thường anh ta và khiêm tốn xin lời khuyên từ anh ta.
Đây là lần đầu tiên Ân Chính Lăng dạy một cô gái học một cách nghiêm túc — không tính những lần tán gái ở thư viện, anh ta đột nhiên phát hiện công việc này khá tốt, đặc biệt Lâm Tố Tâm vô cùng xinh đẹp và ngoan hiền, cô còn rất thông minh, học đến đâu hiểu đến đó, nụ cười khi nói “Cảm ơn” của cô đặc biệt ngọt ngào, đáng yêu.