Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Tố Tâm thực sự nghi ngờ Từ Tiêu Ý cố tình làm khó cô, vì vậy anh ta cố ý chọn một bản nhạc biến thái như vậy, mục đích là khiến bài kiểm tra của cô không đạt tiêu chuẩn và bị đuổi khỏi Băng Toản.
Nhưng nhìn những người khác xung quanh, cô phát hiện vẻ mặt của họ cũng lo lắng và khẩn trương giống mình, cô lại cảm thấy bản thân đã đoán sai.
Có thể Từ Tiêu Ý không thích cô nhưng chắc cũng không đến mức phải dùng thủ đoạn đê hèn gian lận, thao túng đề thi như vậy chỉ để đuổi cô khỏi Băng Toản.
Nếu thế, anh ta đưa ra đề thi như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm chống cằm, ánh mắt dịu dàng sáng ngời dần dần đổi thành suy tư sâu xa.
Một lát sau, cô lấy một cây bút lông trong ba lô ra và bắt đầu đánh dấu lên bản nhạc.
Từ Tiêu Ý nhìn thấy hành động của cô, nhướng mày bất ngờ. Anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc nhưng chỉ trầm mặc, không nói lời nào.
Rất nhanh, thời gian một tiếng đã trôi qua.
Từ Tiêu Ý gập ngón tay lại rồi gõ lên mặt bàn trên bục giảng, nói: “Thời gian đã hết, mọi người giao bản nhạc cho tôi. Yên tâm, tôi không yêu cầu mọi người học thuộc bản nhạc đâu, một lát nữa khi bắt đầu diễn tấu sẽ trả lại cho mọi người. Như vậy sẽ đảm bảo được công bằng cho tất cả học viên.”
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn giao bản nhạc lên. Sau đó giám đốc Hồ phát cho tất cả thực tập sinh mỗi người một tờ giấy nhỏ, Lâm Tố Tâm mở tờ giấy của mình ra xem, trên đó có viết con số “6” to đậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1651-du-sao-deu-khong-dat-tieu-chuan.html.]
Giám đốc Hồ hắng giọng nói: “Bây giờ, các bạn hãy xem con số trong tay mình và đến phòng thu âm để kiểm tra theo thứ tự. Bài diễn tấu của các bạn sẽ được ghi lại, đến lúc đó có thể tìm được, cho nên không cần lo lắng chuyện xếp hạng không công bằng. Các học viên chưa đến lượt vui lòng yên lặng chờ đợi trong phòng học. Tiếp theo, mời học viên bốc được số 1 đi theo tôi qua đó trước.”
Trong phòng học yên tĩnh hai giây, sau đó Lạc Phi Vũ ngồi phía trước cô đứng dậy.
Không ngờ rằng Lạc Phi Vũ lại xui xẻo như vậy, bốc trúng ngay vị trí số 1?
Lâm Tố Tâm ra hiệu nhắn Lạc Phi Vũ với sắc mặt tái nhợt cố lên, rồi nhìn cô ta loạng choạng bước ra khỏi phòng học.
Năm phút sau, Lạc Phi Vũ trở lại với những bước chân nặng nề, điều này khiến Lâm Tố Tâm vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì theo phán đoán của cô, mặc dù khúc đầu của bản nhạc này có tiết tấu rất nhanh, nhưng muốn hoàn thành nó cũng phải mất mười phút đồng hồ, thời gian như thế có chút quá ngắn rồi, không phải sao?
Sau khi Lạc Phi Vĩ ngồi xuống, Lâm Tố Tâm nhìn xung quanh phát hiện Từ Tiêu Ý không có ở đây, giám đốc Hồ cũng đến phòng thu âm, chỉ còn một vài thực tập sinh đang chờ đến lượt thi, vì vậy cô liền kéo ghế đến bên cạnh Lạc Phi Vũ, nhỏ giọng hói: “Sao cậu hoàn thành bài thi nhanh vậy?”
Lạc Phi Vũ buồn bực nói: “Haiz, đoạn đầu của bản nhạc quá khó, tôi chỉ mới đánh được một phần ba đã mắc rất nhiều lỗi, đến phút thứ ba có hai quãng tám lớn, lúc đó tôi thực sự không đàn nổi nữa. Thật quá đáng mà! Tôi cảm thấy đoạn đầu của bản nhạc mà tôi nhận được, với trình độ của chúng ta hoàn toàn không thể chơi được, chúng ta cũng không học chuyên ngành piano! Haiz, không biết bản nhạc của cậu có đơn giản hơn tôi không?”
Lâm Tố Tâm lắc đầu: “Nghe cậu mô tả, tôi cảm thấy bản nhạc mà mấy người chúng ta nhận được đều giống nhau.”
Lạc Phi Vũ nói: “Hả? Vậy chẳng phải mọi người đều không đạt tiêu chuẩn sao?”
Lâm Tố Tâm không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Cậu học viên kiểm tra thứ hai cũng đã trở lại, cô nhìn vào điện thoại của mình, thời gian của người này còn ngắn hơn Lạc Phi Vũ, chỉ mới ba phút.
Trong phòng học, các thực tập sinh từng người từng người đi ra lại đi vào, thời gian của họ cũng rất ngắn, không bao lâu liền đến lượt của Lâm Tố Tâm.