Ân Chính Lăng cười ha hả, nói: “Không còn cách nào khác, chuyện này, chẳng phải những mỹ nữ bên kia nhiệt tình quá rồi sao? Làm sao em, có thể bỏ mặc người ta khi vừa quen biết chứ, như vậy rất vô tâm, đúng không? Hơn nữa, chẳng phải bây giờ em đến trường rồi sao? Làm người phải nỗ lực hướng về phía trước, những chuyện trong quá khứ đều tựa như mây bay thoáng qua, không cần nhắc lại……”
Hạ Minh Tuyên cau mày, lên tiếng ngắt lời anh ta: “Nếu đã đến rồi, tại sao không đi học mà đến chỗ tôi làm cái gì?”
Ân Chính Lăng nói: “Em có mang một vài món từ Sicily về cho anh này. À, hương liệu trong vali đó là cho Lâm tiểu thư, những món đó em mua ở nơi nổi tiếng nhất đấy. Còn nữa, cái vali này là vải thêu ở nơi đó, kiểu dáng đều là em tự tay lựa chọn. Anh cũng biết mắt nhìn của em rồi, các cô gái trẻ nhất định sẽ thích chúng!”
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng liếc anh ta một cái, không hề nói gì, chỉ bước xuống lầu rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện Ân Chính Lăng.
Quản gia Tiền nhanh chóng mang cà phê đến cho Hạ Minh Tuyên đồng thời nói người làm đem những chiếc vali mà Ân lục thiếu vừa nói lên phòng của Lâm Tố Tâm.
Mặc dù khuôn mặt Hạ Minh Tuyên lạnh lùng, không chút biểu cảm nhưng quản gia Tiền có thể chắc chắn tam thiếu gia nhà ông rất hài lòng với lễ vật của Ân Chính Lăng, dù sao cũng nhắc đến Lâm tiểu thư……
Hiển nhiên Ân Chính Lăng cũng biết điều này. Mặc dù sắc mặt của Hạ Minh Tuyên vô cùng lạnh lùng nhưng anh ta vẫn cười hì hì, không để bụng và nói: “Anh Tuyên, người vừa rồi là chị dâu nhỏ, đúng không? Trông thật xinh đẹp, có mắt nhìn! Nhưng mà, có phải có chút nhỏ không, từ trước đến giờ em không hề biết sở thích của anh lại đặc biệt như vậy đấy? Hơn nữa, nghe nói làm chuyện đó với nữ sinh dưới mười bốn tuổi là phạm pháp!”
Anh ta nháy mắt ra hiệu, nụ cười vô cùng hớn hở, suýt chút nữa nói ra thành tiếng câu “Không ngờ anh còn cầm thú hơn em”.
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên tối sầm lại, lạnh nhạt nói: “Nói nhảm nhí cái gì đó? Cô ấy gần mười bảy rồi.”
Ân Chính Lăng bày ra vẻ mặt “Em biết rồi”, nói: “Cho nên…… thật sự là vị thành niên?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1631-cuoi-cung-cung-cut-di.html.]
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên phát hiện bản thân nhất thời hồ đồ, vậy mà anh lại bị dụ nói ra, vẻ mặt càng lạnh hơn. Anh nói: “Đây không phải chuyện cậu cần nhọc lòng, mau trở lại lớp học của cậu đi! Tôi còn có việc ở công ty, không rảnh ở đây nói chuyện nhảm nhí với cậu.”
Nói xong, anh đặt ly cà phê xuống bàn rồi đi thẳng lên lầu thay quần áo.
Ân Chính Lăng đứng phía sau anh, hét lên, “Anh Tuyên, em vẫn chưa ăn sáng mà?”
Bước chân Hạ Minh Tuyên dừng lại, nhìn quản gia Tiền dặn dò: “Vào nhà bếp xem còn cơm thừa canh cặn cho cậu ta không, bảo cậu ta ăn xong thì mau chóng cút đi!”
Ân Chính Lăng phản đối: “Đây là đạo đãi khách gì vậy? Thật sự tính chất khác nhau mà, vô nhân tính! Trước khi có chị dâu nhỏ, anh cũng không đối xử với em như vậy. Anh là tra nam không có lương tâm……”
Hạ Minh Tuyên ấn ấn thái dương đau nhói của mình, anh bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Vẻ mặt Ân Chính Lăng như đưa đám, nhận lấy một đĩa bánh bao nhân đậu đỏ mà quản gia Tiền mang đến và nói: “Mới sáng sớm đã ăn đồ ngọt thế này sao? Chẳng lẽ anh Tuyên uống lộn thuốc sao?”
Quản gia Tiền vô cùng cung kính trả lời: “Ân lục thiếu, ngài cũng biết tam thiếu gia của chúng tôi không ăn sáng mà. Đây là chuẩn bị cho Lâm tiểu thư. Tam thiếu gia nói chúng tôi không cần đặc biệt chuẩn bị phần sáng cho ngài, chỉ có thể nhờ ngài chịu đựng một chút thôi. À, đúng rồi, ở đây còn có sữa hạnh nhân mà cô ấy thích uống nhất, ngài có muốn một ly không?”
Khuôn mặt Ân Chính Lăng cứng đờ, vội vàng nói: “Không cần……” Anh ta thề, vừa rồi chắc chắn ông chú xấu bụng này đã cười trộm một chút!
Anh cầm một cái bánh bao nhân đậu đỏ lên, cắn một miếng, đột nhiên anh phát hiện, bánh bao này không ngọt và ngấy như anh tưởng tượng, vô cùng ngon miệng.