Lâm Tố Tâm mơ hồ chớp chớp mắt mấy cái: "Cái gì?"
Hạ Minh Tuyên nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một lần nữa: "Em biết tôi là ai sao?" Anh kiên quyết muốn biết câu trả lời.
Lâm Tố Tâm nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi nói: "Không phải anh là Hạ Minh Tuyên sao?" Trước khi Hạ Minh Tuyên cảm thấy vui mừng, cô bĩu môi nói thêm: "Kẻ xấu xa nhất trên thế gian, Hạ Minh Tuyên!"
Mê Truyện Dịch
Mặt Hạ Minh Tuyên tái xanh, anh nói với giọng đầy nguy hiểm: "Tôi đối xử với em không đủ tốt sao? Lại dám nói tôi là kẻ bại hoại?"
Anh đối xử với Lâm Tố Tâm không đủ tốt sao? Đây là lần đầu tiên anh để ý một cô gái như vậy, mỗi lần đi làm đều vội vã tăng ca để có thể về sớm gặp được cô. Dù bị cô quấy rầy đến tức giận cũng cố nén không giải quyết cô tại chõ, quan trong nhất là lần này cô nhóc này dám can đảm đánh vào mặt anh, không phải anh để cô sống thật tốt sao?
Nếu đổi người khác, dù không c.h.ế.t cũng phải mất lớp da!
Mặc dù có đôi khi đúng là anh hơi mạnh bạo một chút, độc tài chút xíu, xấu tính một chút xíu, hơi kiểm soát một chút... Nhưng đó là do cô nhóc này quá rắc rối!
Lâm Tố Tâm không trả lời câu hỏi của anh, mà nhắm mắt lại, như thể cô sắp ngủ.
Hạ Minh Tuyên dùng sức lay cô tỉnh dậy, nói: "Không cho phép ngủ, tôi còn vấn đề phải hỏi em!"
Lâm Tố Tâm miễn cưỡng mở mắt ra, lầu bầu nói: "Anh ầm ĩ quá! Tôi không muốn trả lời câu hỏi. Tôi muốn ngủ! "
Hạ Minh Tuyên cảm thấy mình giống như là một con sói xấu lớn đang dỗ dành cô bé quàng khăn đỏ: "Em trả lời câu hỏi của tôi trước, trả lời xong toi sẽ đưa em lên giường ngủ, có được không?"
Lâm Tố Tâm nói: "Anh hỏi đi."
Hạ Minh Tuyên hỏi: "Vì sao em cảm thấy tôi xấu xa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1542-con-tho-tim-duong-chet.html.]
Lâm Tố Tâm vô ý thức trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Vì anh là cái đồ biến thái!"
"Vì sao cảm thấy tôi biến thái?"
"Bởi vì anh là một kẻ xấu xa!"
Chết tiệt, chẳng khác gì không hỏi! Hạ Minh Tuyên cảm thấy hật phi lý khi so sánh mình với một con thỏ say rượu, cô gái này hoàn toàn không có chút logic nào.
Nhưng anh lại không đành lòng buông tha Lâm Tố Tâm như vậy. Nghĩ một lúc anh lại vươn tay vỗ nhẹ lên mặt cô, nói nhỏ vào tai cô: "Lâm Tố Tâm, em thích tôi sao?"
Đôi mắt thỏ của Lâm Tố Tâm mở ra, khó có được câu trả lời rõ ràng: "Không thích!"
Hạ Minh Tuyên vô cùng phẫn nộ, người ta đều nói say rượu sẽ nói thật, 'lời nói thật' của cô nhóc c.h.ế.t tiệt kia hóa ra là như vậy. Cuối cùng anh hiểu rõ địa vị của mình ở trong lòng cô là như thế nào!
Anh tức giận lắc vai cô, ép hỏi: "Vì sao em không thích tôi? Em không hài lòng với tôi ở điểm nào?"
Lâm Tố Tâm nhắm mắt lại, lúc này làm thế nào cũng không chịu mở ra, chỉ nói thầm thì: "Không có lý do gì hết, chỉ là không thích..." Đàn ông đều không phải thứ gì tốt, có vào tay sẽ không quý trọng, cô không thích gì hết.... Đặc biệt là họ Hạ, có thể đừng ỷ vào dáng vẻ đẹp trai của mình mà ngày nào cũng lắc lư trước mặt cô được không, làm d.a.o động quyết tâm độc thân của cô?
Đây xem như là trả lời cái gì?
Hạ Minh Tuyên áp vào tai cô hỏi: "Không cho em ngủ! Nói rõ ràng cho tôi biết rốt cuộc em thích ai? Chẳng lẽ em thực sự thích tên tiểu quỷ họ Mộ kia sao?"
Trả lời anh chỉ có hơi thở đều đặn của Lâm Tố Tâm
Cô đã chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc như một chú heo con.