Phùng Tư Tư ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tố Tâm đã mang vẻ mặt xin lỗi nói với phía nhân viên công tác: “Thưa thầy, em rất xin lỗi, chúng emkhông phải đang cãi nhau, nhưng tiếng nói chuyện hơi lớn, chún g em sẽ chú ý.”
Nhân viên công tác gật gật đầu, nói: “Trong công ty còn có rất nhiều bộ môn khác đang làm việc, đừng lớn tiếng ồn ào ảnh hưởng người khác. Với cả cùng thế hệ nhất định phải đoàn kết với nhau, phải có tinh thần đoàn đội, biết không?”
Nói xong, anh ta có chút bất mãn nhìn nữ sinh báo cáo kia một cái. Hiển nhiên, thái độ Lâm Tố Tâm lễ phép chủ động thừa nhận sai lầm, làm anh ta càng thêm vừa lòng.
Phùng Tư Tư nhìn thấy tình hình đó, cũng hiểu, âm thầm may mắn mình không lỗ mãng hấp tấp mở miệng cáo trạng.
Trước kia, cô ấy đã từng nghe người ta nói, làm thực tập sinh, ở trong công ty nhất định phải cẩn thận, đừng phá hư hài hòa giữa mọi người, bởi vì tầng quản lý công ty chắc chắn sẽ tương đối thích có người mới có tinh thần đoàn đội, có thể tiến hành phối hợp với người khác.
Người ỷ vào mình có vẻ ngoài đẹp hoặc là có chút tài hoa, không xem cùng thế hệ ở trong mắt, hoặc là không tôn kính tiền bối, rấ dễ dàng để lại ấn tượng xấu cho người ta.
Trên đạo lý tuy cô ấy hiểu, nhưng thật sự gặp được chuyện thì lại có vẻ không phản ứng kịp.
Vẫn là Tố Tâm thông minh, kịp thời thừa nhận sai lầm. Nói cách khác, ngày đầu tiên mới vào công ty, các cô đã cãi nhau nháo cho mọi người đều biết, vậy về sau không có cách nào ở trong công ty được.
Mà hiện tại thì không giống, người khiêu khích là nữ sinh này, Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư có thái độ rất tốt, bị người ta bắt nạt cũng vẫn có tính tình tốt xin lỗi, để lại ấn tượng tốt lấy đại cục làm trọng cho người ta.
Nhân viên công tác lại báo cho ba người vài câu, xoay người rời đi.
Phùng Tư Tư mau chóng nhỏ giọng nói với Lâm Tố Tâm: “Cũng may cậu phản ứng mau, sao mình lại không nghĩ nhiều được như vậy nhỉ?”
Lâm Tố Tâm cười cười, nói: “Không trách cậu, cậu không có kinh nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1461-ham-suc-la-khe-ban-minh.html.]
Cô và Phùng Tư Tư không giống.
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư là đóa hoa nhà ấm, tuy địa vị ở nhà không cao bằng anh trai do bác gái sinh, nhưng tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư, bác gái cô ấy cũng không dám khó xử cô ấy rõ ràng, chưa từng phải kẹp chặt cái đuôi sinh hoạt.
Nhưng Lâm Tố Tâm lại hai đời đều là bé gái mồ côi, trước kia ở học viện âm nhạc, dù được gọi là thiên tài, nhưng cô cũng biết, mình không có hậu trường, cũng không có người sẽ cố ý chăm sóc cô, nếu không đủ nỗ lực, hoặc là đắc tội người khác, có thiên phú cũng sẽ bị phong sát, cho nên vẫn luôn rất chú ý xem mặt đoán ý.
Phùng Tư Tư nói: “Cậu không phải cũng không có kinh nghiệm sao?”
Lâm Tố Tâm cười mà không đáp.
Nữ sinh vừa rồi còn tranh chấp với các cô hung hăng trừng mắt nhìn hai người, xoay người sang chỗ khác, trong miệng còn lầu bầu: “Có cái nhãn hàng hiệu thì thế nào, ai biết các người có mặc hàng thật không, hay là hàng nhái?”
Phùng Tư Tư suýt nữa lại không nhịn được, vất vả lắm nhớ tới chuyện vừa rồi, mới hừ lạnh một tiếng.
Lâm Tố Tâm lạnh nhạt nói: “Tùy cô nói thế nàođi, chúng tôi sẽ không theo so đo với người mua không nổi.”
Nữ sinh kia tức giận quay đầu, trên mặt Lâm Tố Tâm treo nụ cười mỉm, quay đầu nhìn vế phía mấy giáo viên đứng thẳng.
Nữ sinh không dám nói tiếp nữa, căm giận căm tức nhìn cô một trận, quay lại xếp hàng.
Lâm Tố Tâm căn bản không để phản ứng của cô ta ở trong lòng. Loại người này cô thấy nhiều, ở Học viện Ngân Diệu, càng không thiếu nữ sinh như cô ta tự cho mình là đúng. Chẳng qua, các tiểu thư thiên kim Bạc Diệu ít nhất có gia thế làm tự tin, nữ sinh này lại hoàn toàn không nhận rõ vị trí của mình, về sau ở Băng Toản làm thực tập sinh mấy năm, chỉ sợ cô ta phải ăn khổ!
Tranh chấp giữa ba người xem ở trong mắt thực tập sinh khác, cũng khiến cho một ít người nghị luận, nhưng có vết xe đổ của bọn họ, những người khác chỉ nhẹ giọng thảo luận vài câu, cũng không lớn tiếng ồn ào.