Lâm Tố Tâm nhìn bóng lưng cô ấy, nghĩ đến những lời cô ấy vừa nói, cảm thấy đây thật sự là một nữ sinh kỳ lạ. Mạch suy nghĩ của mình và cô ấy thật sự kém nhau rất xa, rất xa, rất rất xa…
Trở lại biệt thự nhà họ Hạ, Lâm Tố Tâm vui mừng phát hiện ra, buổi trưa Hạ Minh Tuyên không về!
Chuyện này đối với cô mà nói chắc chắn là một tin tốt. Sở dĩ cô gấp gáp trở về trong thời gian nghỉ trưa cũng vì đêm qua ngủ không ngon, muốn về ngủ bù. Nếu Hạ Minh Tuyên ở đây, cô có ngủ được hay không cũng khó nói lắm.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm về đến phòng, ngủ ngon lành hơn một tiếng, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới vặn eo bẻ cổ ngồi dậy.
Ngày đầu tiên khai giang vẫn chưa chính thức đi học. Lịch trình buổi chiều tương đối đơn giản, mỗi lớp tổ chức họp mặt riêng, nghe chủ nhiệm lớp tổng kết thành tích năm ngoái và lên phương án học tập cho năm học mới.
Nghe xong những thứ cũ mèm này, Lâm Tố Tâm rời khỏi tòa nhà dạy học.
Lúc Phó Tử Khâm lái xe đến đón cô đã khiến không ít người thán phục, nhưng đều bị Lâm Tố Tâm làm như không thấy.
Dựa lên ghế sau, Lâm Tố Tâm chán nản nghĩ: Bây giờ cô cũng là người nổi tiếng trong Ngân Diệu rồi, xem ra, cái chuyện bị người ta bao vây thật sự đã thành thói quen. Trước kia, cô cũng là một người rất khiêm tốn, còn bây giờ, dường như cô đã không còn quan tâm những lời bàn tán sau lưng mình nữa rồi.
Thấy Phó Tử Khâm khởi động xe, Lâm Tố Tâm bỗng nhiên nói: “Chúng ta khoan về biệt thự đã”.
Phó Tử Khâm nói: “Cô Lâm có chuyện cần làm?”
Lâm Tố Tâm hơi nhếch môi, nói: “Ừm, chị có biết, gần đây có cái chợ nào không?”
“Cô nói cái gì? Chợ?”. Cho dù Phó Tử Khâm kinh nghiệm có thừa thì cũng bị mạch suy nghĩ không bình thường của Lâm Tố Tâm làm chấn động.
Nửa tiếng sau, Lâm Tố Tâm xách theo hai cái túi khổ qua về tới biệt thự nhà họ Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1382-nhat-dinh-phai-ve-nha-an-com.html.]
Phó Tư Khẩm nhìn bóng lưng cô, thật lâu sau mà nội tâm vẫn chưa thể bình tĩnh.
Nhớ lại vừa rồi, dưới sự chú ý của rất nhiều bà dì đang nhảy múa trên quảng trường, Lâm Tố Tâm ngồi xe sang đến chợ, vì 2 tệ nửa cân khổ qua mà giương cung bạt kiếm mặc cả với người bán rau, nói đến mức những tiểu thương miệng mồm lanh lợi cũng phải ngậm miệng không trả lời được, cuối cùng bình tĩnh xách theo hai cái túi khổ qua to oạch về xe.
Hình ảnh này thật sự quá chấn động lòng người, khiến người ta nghĩ lại mà kinh…
Nhưng Lâm Tố Tâm lại vô cùng phấn khởi xách khổ qua vào phòng bếp, đeo tạp dề, rửa tay một cái, bắt đầu nấu ăn.
Trưa nay lúc cô bị Phùng Tư Tư truy hỏi, Hạ Minh Tuyên đã gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, yêu cầu cô “lập tức đi ăn với tôi”!
Lâm Tố Tâm đương nhiên không thể nào đến với anh ngay lúc đó được, hơn nữa cho dù có thể đi, cô cũng không muốn mình gọi là tới đuổi là đi như một con ch.ó đâu. Vì vậy, cậu ba Hạ không cam lòng bị từ chối, lập tức yêu cầu cô tối nay tiếp tục nấu cơm để bồi thường.
Ban đầu Lâm Tố Tâm không muốn lắm, nhưng đột nhiên nhớ ra sáng hôm nay Phùng Tư Tư tám chuyện với cô về “danh sách các món ăn mà cậu ba Hạ ghét nhất”, cô dứt khoát đổi giọng, thoải mái đồng ý.
Hạ Minh Tuyên cũng bị cô dọa, nghi ngờ hỏi: “Nhóc con, hôm nay sao em ngoan thế? Nắng to qua, bị phơi nắng choáng đầu à?”
Anh mới choáng đầu!
Lâm Tố Tâm âm thầm phỉ nhổ, nhưng hiếm khi có một cơ hội có thể đối phó với cậu ba Hạ nham hiểm xảo quyệt, cô không thể để anh nghi ngờ được.
Lâm Tố Tâm vội vàng mềm giọng nói: “Sao có thể? Tôi chỉ nghĩ, nếu không có anh, chắc chắn tôi đã bị đuổi học, hôm nay sao có thể tham gia lễ khai giảng được? Cho nên, tôi muốn cảm ơn anh, hôm nay anh nhất định phải về nhà ăn cơm đấy!”
Hạ Minh Tuyên ở đầu bên kia điện thoại híp con mắt hẹp dài lại, trong lòng biết nhất định con nhóc này muốn giở trò quỷ rồi, nhưng mà cái giọng điệu mềm mại nũng nịu này cộng với câu “nhất định phải về nhà ăn cơm”, khiến anh có hơi động lòng trong giây lát.
Ừm, nghe rất giống cô vợ nhỏ đang nhắn nhủ chồng mình về nhà ăn cơm vậy đó.