Lâm Tố Tâm xám mặt lại, còn tưởng Phùng Tư Tư quên mất chuyện này rồi, nào ngờ cô ấy vẫn còn nhớ, nhắc tới ngay lúc ăn cơm.
Bây giờ bảo cô phải trả lời như thế nào đây? Đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra là nên nói như thế nào với Phùng Tư Tư cả.
Ban đầu, trước khi bắt đầu lễ khai giảng, cô đã suy nghĩ kỹ là sẽ nói thật rồi, nhưng mà, sau khi nhìn thấy cảnh tượng chấn động lúc Hạ Minh Tuyên xuất hiện vừa rồi, cô lại hèn nhát.
Chuyện này chuyện này chuyện này…nếu chuyện cô và Hạ Minh Tuyên ở dưới cùng một mái hiên bị truyền ra ngoài thì không biết sẽ có hậu quả như thế nào nữa, tình địch chắc là sẽ bóp c.h.ế.t cô mất! Thậm chí vừa rồi Phùng Tư Tư cũng có nói, những nữ sinh như họ mà muốn làm bạn gái của Hạ Minh Tuyên thì đúng là mơ tưởng hão huyền…
Nếu Phùng Tư Tư biết rằng thần tượng và nam thần trong mắt cô ấy lại cưỡng chế yêu cầu mình ở chung với anh ta, hơn nữa còn là một tên khốn nạn thích bắt nạt nữ sinh bé nhỏ, thì không biết cô ấy sẽ có suy nghĩ gì?
Lâm Tố Tâm nghĩ tới là cảm thấy nhức đầu không thôi.
Nhưng mà, Lâm Tố Tâm không nói lời nào, Phùng Tư Tư lại càng nổi giận, nói: “Quả nhiên là có vấn đề, nếu không thì…sao cậu lại không nói lời nào như thế? Cậu sẽ không thật sự làm ra chuyện gì đó xấu xa không muốn người ta biết chứ? Không được, ngày hôm nay cậu nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không…đừng hòng đi!”
Lâm Tố Tâm nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, ấp a ấp úng nói: “Ừm…cái này, thì là, nghỉ hè mình mới phát hiện, trước khi mẹ mình qua đời thì đã từng ủy thác cho một người bạn chăm sóc mình, bạn của bà ấy rất có tầm ảnh hưởng trong Ngân Diệu, cho nên mới giúp mình giữ được học tịch…”
Phùng Tư Tư nói: “Bạn gì? Có phải là chủ nhân của chiếc Lexus đón cậu đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1361-cuoc-goi-cua-ong-xa.html.]
Lâm Tố Tâm nói: “À, xe…là của con ông ấy…”
Phùng Tư Tư cười lạnh, nói: “Sau đó thì sao? Chuyện này thì liên quan gì đến việc buổi tối cậu không về ký túc xá? Bạn của dì tốt bụng quá nhỉ, không chỉ giúp cậu giữ lại học tịch, còn đổi ký túc xá cho cậu luôn à? Con của ông ta là ai? Còn mỗi ngày lái xe đưa đón cậu, ăn no rửng mỡ à? Bịa nữa đi, cậu bịa tiếp đi! Sao cậu không nói là con của ông ta còn có hôn ước từ trong bụng mẹ với cậu, cho nên mới đối xử tốt với cậu như vậy luôn đi!”
Lâm Tố Tâm rối rắm không thôi, Phùng Tư Tư đúng là giỏi đoán, ngoài cái việc Hạ Minh Tuyên đối xử với cô không tốt đẹp gì mấy, thì những chuyện khác hình như đều là sự thật…ít nhất thì cũng không khác với phiên bản mà Hạ Minh Tuyên nói cho cô biết lắm.
Ban đầu cô nghĩ, ngoài thân phận của Hạ Minh Tuyên ra, cô muốn thẳng thắn nói tất cả những chuyện khác với Phùng Tư Tư, nhưng mà bây giờ xem ra, hình như sau khi nghe xong câu chuyện này, Phùng Tư Tư không hề tin tưởng một chút nào.
Mê Truyện Dịch
Đương nhiên, điều này cũng không thể trách Phùng Tư Tư. Thật ra, nếu cô không tự mình trải qua thì cô cũng biết là câu chuyện này tương đối ly kỳ, tương đối vô nghĩa…
Trong lúc Lâm Tố Tâm đang ấp úng, Phùng Tư Tư đang tỏ vẻ hung ác thì bỗng nhiên, trong cặp sách của Lâm Tố Tâm vang lên một tiếng nhạc dễ nghe, hai người đồng thời sững lại vài giây, sau đó Lâm Tố Lâm mới nhận ra, đây là tiếng chuông điện thoại của mình, hơn nữa, đây còn là tiếng chuông điện thoại dành riêng cho cậu ba Hạ.
Nếu là bình thường thì Lâm Tố Tâm cũng không dám không nghe điện thoại của cậu ba Hạ. Nhưng mà lúc này, dưới cái nhìn soi mói của Phùng Tư Tư và Chu Hiểu Đình, cô cảm thấy…hay là…thôi đi…dù sao cậu ba Hạ cũng thường bỏ cuộc khi gọi điện thoại không ai nghe mà.
Nhưng mà nào ngờ, ngày hôm nay cậu ba Hạ như uống lộn thuốc, chuông điện thoại reo hơn mười tiếng mới ngắt. Lâm Tố Tâm vừa định thở phào một hơi, còn chưa đến một phút đồng hồ là nó lại reo lên.
Chuông điện thoại reo lên nhiều lần khiến Phùng Tư Tư cũng thấy kỳ lạ, hỏi: “Điện thoại của cậu sao cứ reo mãi thế? Cậu không nghe điện thoại sao?”