Còn cái tên Hạ Minh Tuyên kia nữa, sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt như thế? Đã có nhiều phụ nữ thích anh ta như thế rồi, anh ta còn trêu chọc cô làm gì? Hay quá nhỉ, mau mau tương thân tương ái với cái cô công chúa gì đó kìa, thả cô ra đi!!!
Vẻ mặt Lâm Tố Tâm rầu rĩ, nhưng vẫn lặng lẽ lắng nghe Phùng Tư Tư nói danh sách các thiên kim tiểu thư theo đuổi Hạ Minh Tuyên.
Học viện Ngân Diệu có tổng cộng hai mươi nhà hàng trong khuôn viên trường, ngoài trung tâm giải trí chỉ dành cho hội viên ở đảo Nhật Diệu ra, các nhà hàng khác được phân bổ đều trong các khu chức năng khác nhau của trường.
Tầng một của nhà hàng về cơ bản là nhà hàng buffet, hầu hết học sinh sẽ ăn cơm ở đây, từ tầng hai trở lên là các nhà hàng sa hoa với đủ loại phong cách để học viên lựa chọn theo sở thích cá nhân.
Còn về giá tiền, chi phí ăn cơm ở nhà hàng buffet đã bao gồm trong phí sinh hoạt hằng năm mà học sinh đã nộp cho trường, và không phải trả thêm phí gì, nhưng nếu muốn đến các nhà hàng khác thì giá cả sẽ khá cao, những học sinh tuyển sinh theo kiểu truyền thống sẽ không bao giờ đặt chân lên tầng hai, những nhà hàng này về cơ bản đều dành cho những kẻ có tiền.
Vì lo lắng sẽ có quá nhiều người ăn cơm nên Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư cố ý chọn một nhà hàng cách hội trường lớn khá xa, cho dù vậy, lúc họ đi tới nhà hàng thì chỗ ngồi ở tầng một cơ bản đã lấp kín hết rồi.
Trong lúc Lâm Tố Tâm suy nghĩ là có nên đi lên tầng hai ăn cơm hay không thì Phùng Tư Tư bỗng nhiên nhảy nhót phất tay về một phía gọi: “Hiểu Đình, Hiểu Đình, chúng mình ở đây này!”
Nói xong, Phùng Tư Tư kéo tay Lâm Tố Tâm, hai người cùng chạy về một góc trong nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1352-lam-ban-gai-anh-la-mo-tuong-hao-huyen.html.]
Ở một vị trí gần cửa sổ nhất trong nhà hàng có một nữ sinh đeo mắt kính gọng đen đang ngồi, nhìn ngoại hình thì cũng xem như vô cùng thanh tú, nhưng thật sự là quá gầy, dường như chỉ cần một làn gió thổi qua là có thể bay đi được, làm cho những người thấy cô ấy đều không khỏi âm thầm toát mồ hôi thay cô ấy.
Phùng Tư Tư đi tới trước mặt cô ấy, hưng phấn gọi: “Hiểu Đình, may mà có cậu ở đây, nếu không thì…chúng mình cũng không tìm được chỗ ngồi!”
Chu Hiểu Đình đỡ mắt kính, ngẩng đầu lên, gật đầu với hai người, xem như chào hỏi.
Phùng Tư Tư phớt lờ sự lạnh nhạt của cô ấy, tiện tay đặt cặp sách ở chỗ ngồi đối diện cô ấy, nói: “Mình và Tố Tâm đi lấy đồ ăn, cậu để ý cặp sách giúp bọn mình nhé!”
Lâm Tố Tâm nghe Phùng Tư Tư gọi tên của cô gái này, lúc này mới nhớ ra, cô gái trông tương đối yếu ớt này chính là bạn cùng phòng của cô – Chu Hiểu Đình, thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết, học sinh đứng đầu toàn khối. Quả nhiên nhìn là biết đầu óc phát triển, còn tứ chi thì có vẻ…
Gia thế của Chu Hiểu Đình cũng tốt vô cùng, nghe nói cũng là thiên kim tiểu thư dòng thứ của một danh gia vọng tộc ở thành phố Thiên Hải, tuy gia thế đó ở trong Ngân Diệu chỉ được xem là bình thường thôi, nhưng mà vì vậy, cô ấy cũng không bước vào Ngân Diệu thông qua kỳ thi chung toàn quốc, ban đầu được phân chia ngẫu nhiên vào lớp tám với Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư.
Nhưng mà, từ sau khi nhập học, cô ấy đều đứng nhất trong mỗi kỳ thi, ung dung vượt qua tất cả các học sinh bước vào Ngân Diệu thông qua “chương trình thiên tài” của lớp hai, cho nên trước khi học kỳ mới bắt đầu, cô ấy đã được chuyển đến lớp hai, trở thành một học sinh duy nhất không chiêu sinh theo kiểu truyền thống trong lớp hai.
Lâm Tố Tâm vừa chọn món trong khu tự chọn, vừa nhớ lại những tư liệu có liên quan đến Chu Hiểu Đình, lúc trở lại bàn ăn, Phùng Tư Tư cũng đã sớm bưng một khay ú ụ đồ ăn tới, đang kích động nói chuyện với Chu Hiểu Đình.
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy Lâm Tố Tâm tới, Phùng Tư Tư lập tức hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi chỉ mải nói đến chuyện của cậu ba Hạ, quên hỏi cậu! Bây giờ đúng lúc có Hiểu Đình ở đây, chúng mình cùng hỏi cậu, ngày hôm qua rốt cuộc vì sao cậu đi cả đêm không về? Cậu đừng hòng nói dối, chỉ số IQ của Hiểu Đình là 200 đấy, nhất định có thể nghe ra mùi giả dối trong lời nói của cậu!”