Gần đây đúng là xui xẻo, mới sáng ra đã gặp phải chuyện đáng ghét như thế, ngày hôm qua thì suýt nữa bị Hạ Minh Tuyên thế này thế nọ, đây mới là ngày đầu tiên đi học mà!
Có thể đoán được, cuộc sống cấp ba của cô trong năm học mới nhất định sẽ không quá bình yên…
Tuy Lâm Tố Tâm không hề rụt rè chút nào trước mặt Đỗ Lâm Nhi, nhưng thật sự là lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi, cô vẫn chưa tìm ra được chỗ ngồi, trong lòng cũng hơi sốt ruột. Đến trễ trong hoạt động lớn thế này rất là nổi bật đấy, mặc dù cô không sợ bị phạt, nhưng cứ hở một tí là lại khiến người ta chú ý như thế cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Cô nhanh chóng nói mấy câu giải thích tình hình với nhân viên bảo an đang đờ đẫn hóng hớt ở bên cạnh, để anh ta dẫn mình xuống chỗ ngồi của lớp 11/8.
Lâm Tố Tâm xoay người, vừa đi được mấy bước thì Mộ Hàn Khanh đang ôm eo Đỗ Lâm Nhi đi về phía trước đột nhiên quay đầu lại, khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng mảnh khảnh yểu điệu của Lâm Tố Tâm một lúc lâu bằng ánh mắt phức tạp và thâm thúy, sau đó mới xoay về phía Đỗ Lâm Nhi một lần nữa.
Bảo an dẫn Lâm Tố Tâm đi vòng qua khu VIP xuống lầu, chỉ rõ vị trí của khối mười một.
Lâm Tố Tâm không kịp chờ anh ta dẫn đường đã nói “cảm ơn” rồi điên cuồng chạy tới.
Lúc này, phần lớn học sinh đã ngồi vào chỗ rồi, bóng dáng chạy như bay của cô vẫn đủ nổi bật, đặc biệt có không ít người còn nhận ra cô chính là Lâm Tố Tâm, cố ý quay đầu nhìn thêm mấy lần.
Cuối cùng Lâm Tố Tâm cũng chạy đến chỗ ngồi của lớp 11/8 trong một phút đồng hồ cuối cùng, cô thở hồng hộc xin lỗi chủ nhiệm lớp: “À, cái đó, thầy Chu, xin lỗi, trên đường có việc nên em tới trễ…”
Thầy Chu gật đầu, nói: “Còn tưởng hôm nay em không tới, mau ngồi vào đi!”
Lâm Tố Tâm quay đầu, nhìn thấy Phùng Tư Tư đang vẫy tay với cô, cô ấy cố ý để dành một chỗ cho Lâm Tố Tâm. Lâm Tố Tâm vội vàng chen chúc vào đám người, đặt m.ô.n.g ngồi xuống, rốt cuộc mới thở phào một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1332-dung-dac-y-qua-som.html.]
Phùng Tư Tư liếc mắt nhìn thầy Chu sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Tam đầu heo không làm gì cậu chứ?”
Khóe miệng Lâm Tố Tâm co quắp, nhanh chóng “suỵt” một tiếng, ra dấu im lặng.
“Cậu đừng gọi lung tung, cẩn thận bị thầy ấy nghe được đấy!”
Thầy chủ nhiệm của lớp 11/8 – thầy Chu – là một người đàn ông trung niên đầu hói phát tướng, bình thường thì còn tốt, nhưng một khi xảy ra tranh chấp giữa các học sinh, hoặc là gặp những chuyện như đánh giá học bổng, ông ta tuyệt đối sẽ không do dự mà hướng về người có gia thế tốt hơn.
Phùng Tư Tư vô cùng chướng mắt với dáng vẻ “nâng cao đạp thấp” của ông ta, còn lén lút đặt cho ông ta mấy cái biệt danh để châm chọc ông ta. Nhưng Lâm Tố Tâm lại cảm thấy không sao, trên đời này có rất nhiều kẻ hợm hĩnh, người như thầy Chu cũng quá thường gặp, không đáng tức giận vì chuyện nhỏ này.
Phùng Tư Tư hừ một tiếng nói: “Không phải mình đang lo cho cậu sao?”
Lâm Tố Tâm mỉm cười: “Thầy ấy không nói gì mình cả, bảo mình nhanh chóng ngồi vào chỗ. Xem ra, vừa mới tựu trường nên tâm trạng của thầy ấy tương đối tốt, không rảnh tính toán với mình”.
Phùng Tư Tư liếc cô một cái, nói: “Cái gì? Ông ta nào có tốt bụng như thế? Vừa rồi Mộng Mộng cũng tới muộn, còn không muộn bằng cậu, thế mà cũng bị ông ta dạy dỗ nửa ngày đấy thôi. Mình thấy á, ông ta biết bây giờ cậu có người chống lưng, không dám đắc tội với cậu, đúng là cái đồ bắt nạt kẻ yếu!”
Thật ra Lâm Tố Tâm cũng nhận thấy, ngày hôm qua cô đi ngang qua chỗ nào là ánh mắt cũng những giáo viên và bạn học nhìn cô đều có chút khác trước.
Mê Truyện Dịch
Nhưng bị Phùng Tư Tư chỉ ra như thế, cô vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ có thể cười haha: “À, là thế à?”. Định lừa gạt cho qua.
Phùng Tư Tư hung dữ trừng cô: “Cậu cười ngây ngô cũng vô ích! Ngày hôm nay mình vẫn chưa hỏi cậu, vì sao ngày hôm qua cậu không về ký túc xá? Đi suốt đêm không về! Còn không nghe điện thoại! Thậm chí mình còn đến chỗ cảnh vệ để báo cảnh sát đó!”