Cùng lúc đó, Hạ Minh Tuyên ngồi trong xe, nhìn chiếc xe Maserati màu đỏ thẫm dẫn đầu đi qua cánh cổng màu đen và phóng đi theo con đường chính của đảo Nhật Diệu với ánh mắt thâm thúy, nhếch môi một cái.
Cũng được, sớm muộn gì cũng là của anh, không cần quá gấp, nếu vì sự cưỡng ép của mình mà khiến cô trở nên sa sút tinh thần, hoặc là làm ra hành động gì quá khích thì sẽ không vui đâu.
Cũng vì mỗi ngày cô có tinh thần phản kháng và giùng giằng như thế nên mới khiến anh càng có ham muốn theo đuổi…
Xe nhanh chóng ra khỏi đảo Nhật Diệu, Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn ra sau, xe của Hạ Minh Tuyên không đi theo sát xe cô, cũng không biết rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.
Lâm Tố Tâm tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, bởi vì, chiếc xe có rèm che đã đi qua khu ký túc xá, tiến vào khu hành chính, từ xa xa đã có thể nhìn thấy hình dáng của hội trường lớn.
Hội trường lớn của học viện Ngân Diệu được xây dựng vào thế kỷ 19, là một trong những tòa nhà cổ nhất của Ngân Diệu, bắt đầu từ lúc đó, lễ khai giảng hằng năm của Ngân Diệu sẽ được tổ chức trong hội trường lớn này.
Theo thời gian trôi qua và quy mô tuyển sinh không ngừng mở rộng, hội trường lớn của học viện Ngân Diệu cũng đã được sửa chữa và mở rộng nhiều lần, giờ đây đã trở thành một địa điểm biểu diễn quy mô lớn cực kỳ hiện đại có sức chứa hàng chục nghìn người, và cũng là một trong những hội trường lớn nhất Trung Quốc.
Ngoài một số hoạt động chúc mừng của Ngân Diệu ra thì có rất nhiều chương trình biểu diễn nghệ thuật quan trọng trong và ngoài nước sẽ thuê hội trường của Ngân Diệu.
Lúc chiếc xe có rèm che đi ngang qua trước mặt hội trường lớn, Lâm Tố Tâm nhìn thấy trước khoảng đất trống đã có rất nhiều học sinh đang xếp hàng chờ vào, mặc dù người rất đông nhưng rất trật tự, không ồn ào ầm ĩ.
Năm ngoái Lâm Tố Tâm cũng đã trải qua cảnh tượng này. Cả hệ trung học phổ thông và hệ đại học của học viện Ngân Diệu có tổng cộng hơn tám nghìn học viên, nhiều người như vậy, kiểu gì cũng phải tốn gần một giờ để vào hết, cho nên, thời gian báo danh của từng khối lớp đều khác nhau, lớp nhỏ sẽ bị yêu cầu đến sớm, tỏ vẻ tôn kính đàn anh đàn chị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1312-cai-gi-goi-la-lat-mem-buoc-chat.html.]
Mê Truyện Dịch
Dựa vào thời gian báo danh của lớp mười một, thật ra Lâm Tố Tâm đã trễ hơn mười phút rồi.
Lâm Tố Tâm nhìn đồng hồ đeo tay một chút, có chút lo lắng nói: “Chị Phó, chị dừng ở đây đi, em chạy vội qua đó là được!”. Đều tại Hạ Minh Tuyên hại cô đến muộn!
Phó Tử Khâm không dừng lại theo lời cô nói, mà là đạp chân ga, đi vào khu vực nội bộ được ngăn cách bởi cột mốc và lan can do hội học sinh làm.
“Ấy, chờ chút! Chị Phó, học sinh bọn em phải xuống ở cửa bên kia, như thế em sẽ bị trừ điểm…”. Lâm Tố Tâm có chút nóng nảy.
Ai ngờ, những nhân viên canh giữ ở cửa căn bản không ngăn cản, ngược lại còn cung kính khom người chào chiếc xe có rèm che, sau đó đưa mắt nhìn theo chiếc xe vào khu vực nội bộ với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Tố Tâm hơi sửng sốt, Phó Tử Khâm lại lạnh nhạt nói: “Cô Lâm, cô không nhận ra sao? Đây là cửa VIP, xe của cô có ký hiệu đặc biệt của Ngân Diệu, có thể đi thẳng vào từ cửa trước, không cần xếp hàng”.
Lâm Tố Tâm lập tức nhận ra, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra còn có thể như vậy? Thảo nào năm ngoái cô vất vả xếp hàng đi vào hội trường, cũng vì thời tiết quá nóng mà chảy đầy mồ hôi, trông hơi chật vật, nhưng những học sinh con nhà có tiền thì ai cũng tinh thần sáng láng. Đúng là giai cấp đặc quyền gian ác!
Lâm Tố Tâm âm thầm cắn răng mắng một tiếng, nhưng lại không nghĩ đến, bây giờ cô cũng là một thành viên của giai cấp đặc quyền, hơn nữa còn là đặc quyền trong đặc quyền, câu này chửi luôn cả chính cô rồi.
Xe lái đến trước cửa VIP mới dừng lại, lập tức có bảo vệ mặc đồng phục đi tới mở cửa giúp cô, dẫn đường cho cô.
Lâm Tố Tâm không quen được người ta ân cần phục vụ như thế, có chút mất tự niên kéo làn váy, xác nhận quần áo của mình không có vấn đề gì mới cất bước đi vào cửa lớn.