Lâm Tố Tâm trợn mắt giận dữ nhìn anh. Má nó, còn tưởng họ Hạ uống lộn thuốc, thì ra là vẫn gợi đòn như thế, được, được, xem ra anh ta vẫn bình thường…
Lâm Tố Tâm cả giận nói: “Anh có thể đừng bám dai như đĩa thế được không? Tôi đến tham gia khai giảng mà anh cũng muốn đi theo!”
Hạ Minh Tuyên bật cười nói: “Em có thể đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa được không? Sao tôi phải theo em? Tôi là tổng điều hành của học viện Ngân Diệu, phải tham gia lễ khai giảng, còn phải đọc diễn văn, liên quan gì đến em?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra. Đúng rồi, Hạ Minh Tuyên là tổng điều hành của Ngân Diệu, tham gia lễ khai giản là chuyện rất bình thường…Đều do cái người này bình thường không ra dáng gì cả, vừa xấu bụng vừa biến thái, căn bản chẳng có thái độ làm người gì. Quả thật khó có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ anh ta đọc diễn văn ở buổi lễ khai giảng…
Thảo nào, ngày hôm nay anh ta ăn mặc “nhân mô cẩu dạng*” như thế.
(*) Mặt chó thân người/thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông lịch sử nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu điều gì đó.
Lâm Tố Tâm dừng mắt trên bộ đồ vest cắt may thủ công cao cấp của anh trong chốc lát, rồi mới nói: “Thôi được rồi, mời ngài tổng điều hành đi trước!”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Hà tất phải phiền toái như thế? Nếu cùng đường thì đi cùng chứ?”. Nói xong, anh ra hiệu cho quản gia Tiền đứng bên cạnh mở cửa.
Lâm Tố Tâm lập tức nóng nảy, sải bước đến bên cạnh anh, kéo tay áo anh, nói: “Không được không được, chúng ta không thể đi cùng nhau!”
Hạ Minh Tuyên xoay người, nhìn vào cái tay nhỏ bé trắng nõn đang níu áo mình một cái, nhíu mày, không nói gì.
Lâm Tố Tâm phát hiện ra, bộ đồ được là ủi phẳng phiu đến mức dị thường của Hạ Minh Tuyên, bị cô kéo một cái, lập tức xuất hiện một nếp nhăn nho nhỏ rồi, cô nhanh chóng rụt tay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1302-tho-va-ho-ly-moi-ben-deu-mang-y-xau-rieng.html.]
“Cái đó…tôi cảm thấy, chúng ta không cần đi cùng nhau, để người ta biết tôi và anh ở cùng nhau sẽ không tốt cho danh dự của tổng điều hành anh lắm. Ừm…người khác nhất định sẽ nói xấu, cho nên, tôi tự đi là được”.
Ánh mắt Lâm Tố Tâm sáng trong, chắp hai tay, vẻ mặt cầu khẩn, trông đáng yêu như một con thú nhỏ vậy.
Con nhóc này lại muốn phủi sạch quan hệ với anh, cho dù giả vờ đáng yêu cũng vô ích! Thiếu dạy dỗ đây mà!
Hạ Minh Tuyên rất muốn bắt cô tới, đích thân ra tay dạy dỗ cô một phen xem cái gì gọi là “bổn phận của vị hôn thê”, sau đó dứt khoát đưa cô xuất hiện trước mắt học sinh và giáo viên toàn trường, tuyên bố chủ quyền, bất kể cô có cam tâm tình nguyện hay không!
Nhưng mà, nghĩ đến những gì Ân Chính Lăng nói ngày hôm qua, mình quá mạnh mẽ thì sẽ khiến Lâm Tố Tâm “phản nghịch”, anh vẫn miễn cưỡng quyết định tha cho cô một lần. Quên đi, dù sao sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ biết cô là người con gái của anh, anh hoàn toàn có thể áp dụng cách khác để cô “bị bán rồi mà vẫn còn giúp anh đếm tiền”…
Hạ Minh Tuyên nói: “Đi tới đó ít nhất phải tốn nửa giờ, có lẽ em sẽ đến muộn, lẽ nào em định chạy bộ tới?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm xám mặt lại, ngày hôm nay cô mặc đồng phục học sinh do Hạ Minh Tuyên chuẩn bị, kết hợp với một đôi giày bệt màu nâu tiêu chuẩn, cho dù bước đi thoải mái, nhưng nếu chạy bộ thì hiển nhiên vẫn rất áp lực.
“Tôi có thể ngồi xe điện!”
“Ngày hôm nay chắc chắn rất nhiều người thuê xe, em không hẹn trước từ sớm, căn bản không trông mong được ngồi lên xe đâu. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, thế thì đến muộn thật mất”.
Hạ Minh Tuyên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, sau đó có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, kéo tay Lâm Tố Tâm, dẫn cô ra ngoài.
Vẻ mặt Lâm Tố Tâm không tình nguyện, cố ý kéo lê bước chân, nhưng lực tay của cậu ba Hạ rất lớn, cô vẫn bị kéo ra sân.