Trong lúc cô đang do dự nghĩ có nên đánh thức Hạ Minh Tuyên hay không thì cặp mắt đen như màn đêm kia đột nhiên mở ra.
Hạ Minh Tuyên nhìn thoáng qua cái đĩa sạch sẽ, nói: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, chín giờ sáng mai là lễ tựu trường, dậy sớm một chút, đừng tới trễ”.
Nhưng mà, Lâm Tô Tâm không đứng dậy theo lời anh, cô do dự một chút mới nói: “Ừm…cái đó, tôi muốn bàn với anh một chuyện”.
Hạ Minh Tuyên ngạc nhiên nói: “Chuyện gì? Em còn có thể bàn bạc với tôi? Ngạc nhiên thật”.
Sao lại nói như thể cô chưa bao giờ tôn trọng Hạ Minh Tuyên thế? Rõ ràng người không tôn trọng là cậu ba Hạ anh cơ mà? Mỗi lần anh ra quyết định là chưa từng để ý kiến của cô vào mắt! Bây giờ còn có mặt mũi châm chọc cô sao?
Lâm Tố Tâm thầm phỉ nhổ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Là thế này, anh xem ngày mai là đi học rồi, tôi ở lại đây tiếp cũng không tốt lắm. Tôi định ngày mai sẽ trở về ký túc xá”.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, vô thức ngồi thẳng dậy, nói: “Tôi không hiểu ý em, ở chỗ của tôi, có gì mà không tốt?”
Lâm Tố Tâm cân nhắc ngôn từ, sau đó nói: “Tôi ở mãi chỗ anh thì làm phiền anh quá, trong nhà có nhiều thêm một người, anh cũng sẽ cảm thấy bất tiện. Chú Tiền và bọn họ còn phải quan tâm đến ăn, mặc, ở, đi lại của tôi, cũng rước thêm phiền phức cho họ nữa…”
Hạ Minh Tuyên không khỏi ngắt lời cô, sắc mặt khó coi, giọng nói cứng rắn: “Đừng nói những lời vô dụng này với tôi, rốt cuộc em muốn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1262-tinh-nhan-bi-mat.html.]
Dáng vẻ cậu ba Hạ sừng sộ lên trông vô cùng có khí thế, Lâm Tố Tâm bị anh trừng, không kịp suy nghĩ kỹ, chỉ có thể nói ra hết suy nghĩ của mình.
“Tôi…tôi chỉ cảm thấy như vậy không tốt lắm, trong trường nhiều bạn học như vậy, nhất định sẽ có người phát hiện ra tôi và anh ở cùng nhau, đến lúc đó không biết sẽ có lời đồn gì nữa”.
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh một tiếng: “Biết thì sao? Ngân Diệu là địa bàn của tôi, ai dám làm gì người con gái của tôi?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm bị tuyên bố ngang ngược của anh hù dọa, cảm thấy mặt lại hơi nóng lên.
“Không phải bản thân anh cũng đã nói, tốt nhất nên để người khác biết tôi có chỗ dựa mới vững chắc, nhưng không biết sau lưng tôi là ai sao?”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, loáng thoáng nhớ ra hình như bản thân mình cũng từng nói như vậy, nhưng mà, thế thì sao?
“Đó là lúc trước, bây giờ chuyện em thi thực tập sinh rầm rộ như vậy, và chuyện tôi là tổng điều hành của Ngân Diệu cũng sẽ nhanh chóng công bố chính thức, sớm muộn gì cũng sẽ có người đoán được là tôi. Hơn nữa, sao tôi phải lén lén lút lút, l.à.m t.ì.n.h nhân bí mật của em?”
Đúng lúc Lâm Tố Tâm bưng ly nước lên uống, nghe anh nói thế thì bị sặc: “Khụ khụ…khụ khụ, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Chúng ta…chúng ta có phải quan hệ đó đâu?”
Lâm Tố Tâm liếc nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông, cái dáng vẻ đẹp trai, quyền lực, ngông cuồng này, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “tình nhân” cả! Hơn nữa, nếu bị người ta biết hai người họ ở chung, thì người ta cũng chỉ cho rằng cô là người tình được bao nuôi mới đúng chứ…
Hạ Minh Tuyên biết con nhóc này lại đang nghĩ cách phủi sạch quan hệ với mình đây mà, nhất thời lửa giận bùng lên, cười giễu nói: “Cũng đúng, quan hệ giữa chúng ta không phải là không công khai được, hẳn là nên quang minh chính đại thừa nhận mới đúng chứ! Xem ra em vẫn không thể nhận thức rõ thân phận của mình, nếu “gạo nấu thành cơm” mới có thể khiến em cảm thấy an toàn hơn một chút, thì tôi đây cũng không ngại để em thực hiện nghĩa vụ của một vị hôn thê ngay bây giờ đâu!”