Lâm Tố Tâm không thể tin nổi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Giờ còn chưa ăn xong cơm tối mà đã muốn ăn khuya rồi! Hơn nữa, cô cũng đâu phải người hầu nhà anh, chẳng lẽ còn phải nấu một ngày ba bữa cho anh, cả ngày xoay quanh anh, muốn ăn cái gì thì nấu cái đó sao?
Lâm Tố Tâm trợn trắng mắt, nói: “Anh mơ đi, ngày mai đi học rồi, tôi còn phải chuẩn bị nữa. Mặc dù không có đầu bếp chính ở đây, nhưng không phải còn có học trò của ông ấy ở đây sao? Để họ làm không được sao, dù sao anh cũng chê đồ tôi nấu khó ăn mà!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Ngẫm lại trong danh sách thực tập sinh của Băng Toản có em, em sẽ muốn làm thôi”.
Cái đồ tiện nhân hèn hạ này! Thế mà lại lấy chuyện này ra để uy h.i.ế.p cô?
Nhưng vào thời điểm mấu chốt trước khi báo danh ở giải trí Băng Toản, cô quả thật không dám chọc giận cậu ba Hạ, hơn nữa quả thật cô cũng có nghĩ, chỉ cần cậu ba Hạ không bảo cô lấy thân báo đáp hay có những ý xấu khác, thì cô định cố gắng hết sức để thỏa mãn những yêu cầu khác của anh.
Không phải nấu đồ ăn khuya thôi à…
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn, giận mà không dám nói, chỉ cúi đầu, nỗ lực tranh giành đồ ăn dưới chiếc đũa của cậu ba Hạ, nhìn tốc độ ăn cơm của anh ta kìa, có lẽ mình không tranh giành thì không thể nào mà no được!
Nhưng mà, sau khi nhanh chóng tiêu diệt xong thịt bò hầm và canh sườn, Hạ Minh Tuyên hiển nhiên không hứng thú với những món chay kia lắm, cơ bản không động đũa tới, chỉ gắp một tí nếm thử mùi vị.
Lâm Tố Tâm không khỏi nhíu mày, vô cùng khinh bỉ đối với hành vi kén ăn của người nào đó.
Cơm nước xong, Hạ Minh Tuyên lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn, nói: “Tôi đến thư phòng xử lý công việc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1241-khong-cach-nao-giai-thich-duoc.html.]
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nhanh chóng nói: “Chờ đã!”. Thấy Hạ Minh Tuyên quay đầu nhìn, cô dùng đũa chỉ vào đồ ăn thừa trong đĩa: “Không phải anh nói, không được lãng phí thức ăn, sẽ ăn hết tất cả sao?”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên nhất thời khó coi. Con nhóc quỷ này, lúc nên nhớ thì thường xuyên mơ mơ màng màng, lúc nên quên thì lại cứ nhớ rất rõ ràng, thế này là muốn đối nghịch với anh à?
Lâm Tố Tâm đắc ý nhìn anh: “Hạ Minh Tuyên, sao anh lại ngây thơ như trẻ em mẫu giáo thế? Vừa sợ uống thuốc, vừa kén ăn…”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, không ngồi xuống tiếp tục ăn như cô mong muốn, mà là đi về phía Lâm Tố Tâm, cúi người xuống, một tay vịn lên lưng ghế.
Cả người Lâm Tố Tâm đều bị bao phủ dưới cái bóng của anh, bất an nhúc nhích cơ thể.
Hạ Minh Tuyên đưa tay nắm lấy cằm cô, nâng lên, hỏi: “Em nói tôi là trẻ em mẫu giáo?”. Anh lại gần thêm chút nữa, hơi thở nóng rực phả lên vành tai xinh xắn của Lâm Tố Tâm, hài lòng nhìn thấy lổ tai cô đỏ lên.
Lâm Tố Tâm nói: “Anh…muốn làm gì…”
Hạ Minh Tuyên cố ý hạ giọng, giọng anh vốn đã trầm thấp từ tính, nghe như vậy càng thêm gợi cảm mê người: “Trẻ em mẫu giáo, biết hôn em như vậy không?”. Anh đột nhiên siết chặt ngón tay nắm cằm Lâm Tố Tâm, sau đó quay đầu qua, thuận thế hôn lên cánh môi kiều diễm của cô.
Lâm Tố Tâm trợn trừng hai mắt, không thể tin được, mình lại bị hôn? Không phải anh ta nói, anh ta không có hứng thú t.ì.n.h d.ụ.c với dáng người sân bay này sao?
Cô nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự ràng buộc của Hạ Minh Tuyên, nhưng không thành công, vì vậy cô đưa tay đẩy n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên, rồi lại chạm phải da thịt ấm áp của anh.
Động tác hôn của Hạ Minh Tuyên nhất thời dừng lại một chút, lập tức thả cô ra.